Chương 12: Xem kịch

" Hóa ra là ở đây!" Tô Triệt cười:"" Lão già này thật cẩn trọng, suýt nữa ta không phát hiện ra, may mà ông ta vẫn luôn sử dụng cơ quan này, nếu không ta cũng không tìm được chỗ đặc thù của nơi này."Giang Yến Lê sửng sốt, còn có thể nhìn ra được cái này sao?

Người này cũng quá cường đại đi! Không hổ là nam chính.

Nhìn thấy Tô Triệt mò mẫm tìm đường đi vào thông đạo, Giang Yến Lê cũng không để yên.

Cậu đứng dậy:" Ngươi đang làm gì đấy?"

Tô Triệt không che dấu sự khinh bỉ và châm chọc trong mắt, nói thẳng:" Ngươi cuối cùng cũng chịu ra? Ta còn muốn xem ngươi có thể trốn được bao lâu? Không ngờ lại nhanh ra chịu chết như vậy."

Quy luật 1 của Nam chính: Kẻ ác ẩn náu không dám xuất đầu lộ diện, thân nhân cũng không màng, nhát như chuột, không xứng làm người, đáng chết!

Quy luật 2 của Nam chính: Vai ác biết rõ chính mình không bằng người, không giấu giếm còn chạy ra, không có đầu óc, xứng đáng tìm chết!

Giang Yến Lê có chút giận dữ.

Khi đọc sách, cậu cảm thấy nam chính rất có lý. Hiện tại trải qua, cậu chỉ muốn hét lên, có đạo lý cái rắm a, nam chính chỉ muốn tìm cớ để gϊếŧ người thôi có được hay không?

Thành thật mà nói, bất kể ai bị nhìn như vậy đều cảm thấy khó chịu.

Cậu tức giận, lạnh lùng nói với Tô Triệt:" Cút! Đây không phải nơi ngươi nên tới.""

Tô Triệt xoay người lại, nhìn chằm chằm Giang Yến Lê, như đang nhìn người chết.

" Ta vốn muốn cùng ngươi ở chung thêm mấy ngày, nếu bây giờ ngươi muốn tìm chết, ta cũng không khách khí."

Lời vừa dứt, Tô Triệt trực tiếp hướng tới chỗ Giang Yến Lê mà tấn công.

Giang Yến Lê né tránh, nhưng tốc độ không nhanh bằng Tô Triệt, cũng may có kệ sách ngăn cản, công kích Tô Triệt mới không rơi vào người cậu.

Nắm đấm của Tô Triệt trực tiếp đập vào giá sách, giá sách vỡ vụn, Giang Yến Lê vì thế tránh được một kiếp.

Tô Triệt thấy vậy thì nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.

Giang Yến Lê hiện tại cho hắn cảm giác cậu hình như đã thay đổi?

Đây là có chuyện gì xảy ra?

Giang Yến Lê thấy Tô Triệt sắp tấn công mình lần nữa, không kịp nghĩ nhiều liền đứng dậy né tránh nhanh chóng.

Một người luyện khí tầng 8 đối phó với một người luyện khí tầng 5, quả thực dễ như trở bàn tay.

Giang Yến Lê không thể chạy trốn, tay Tô Triệt không biết đã làm gì mà khiến Giang Yến Lê bị hút về hướng của hắn.

Cậu chợt nhớ ra trong sách có đề cập đến các kĩ năng của Tô Triệt, nhanh chóng ôm một cái cột gần đó để không bị hút đi.

Lúc này rồi mà cái tên chó điên biếи ŧɦái Tư Mặc Hàn kia tại sao vẫn chưa xuất hiện?

Cậu vất vả đem người dẫn ra, còn anh ta thì tốt rồi, ngồi xem kịch!

Giang Yến Lê có thể tưởng tượng ra Tư Mặc Hàn chắc chắn đang ngồi trong phòng khách, khóe miệng cười cười xem bọn họ diễn.

Sự biếи ŧɦái này đã ăn sâu vào lòng người, bất cứ lúc nào cậu cũng cảm thấy mùi vị tà ác của người kia!

Cầm trong tay máy tính, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát tình huống của Giang gia, hắn làm sao có thể không biết tình hình hiện tại của câu?

Đúng như Giang Yến Lê nghĩ, Tư Mặc Hàn nhìn chằm chằm màn hình một cách hài hước khi thấy tình huống như vậy. Cuộc chiến trên màn hình đối với anh ấy giống như một bộ phim truyền hình cấp thấp, cốt truyện thì rất nhàm chán, nhưng anh vẫn nhìn nó với vẻ thích thú.

" Chậc chậc, đứa nhỏ này không tệ." Tư Mặc Hàn nhìn Tô Triệt " Kĩ năng hơi thô ráp, dù sao cũng đủ tàn nhẫn, gặp người liền gϊếŧ, không tồi, nếu huấn luyện tốt, tương lai tiền đồ sẽ không có giới hạn."

Lão trung tướng mang một vết sẹo ở mắt trái ở bên liếc nhìn qua màn hình, sau đó yên lặng mà thu hồi tầm mắt.

Ông rất muốn nhắc nhở lão đại: Đây là địch nhân, địch nhân của chúng ta!

Nhưng ông biết tính thù dai của Tư Mặc Hàn, nên cái gì cũng không nói.

Anh cũng không phải chưa bao giờ làm những chuyện như tán dương người khác, đồng thời chặt đầu người ta.

Khiến cho anh chú ý cũng không phải là một chuyện tốt.

" Ngươi nói xem, ta có nên mời hắn vào luyện tập ở đấu thú trường không?"

Cả người lão trung tướng run lên.

Đấu thú trường, cái tên nói lên ý nghĩa, đây là đấu trường dàng cho con người.

Hầu hết họ đều là những người đã ký giấy sinh tử trước khi bắt đầu cuộc chiến, mục đích là làm niềm vui cho giới quý tộc ở Đế Đô.

Nơi đó không có nhân tính, không có kỷ luật, càng không có cái gọi là quy tắc.

Mọi thứ đều giống những con thú nguyên thủy. Tiến vào đấu thú trường, hầu như không một ai có thể sống sót trở về. Tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như vị thiếu tướng trước mặt, Tư Mặc Hàn.

Một người bị ném vào đấu thú trường từ nhỏ, cuối cùng cũng bò lên được chức vị Thiếu tướng.