Chương 13: Cái tên biếи ŧɦái chết tiệt

Tư Mặc Hàn cười cười nhìn bộ dáng Giang Yến Lê ôm cây cột sống chết không chịu buông. Tay lại chỉ vào hình ảnh Tô Triệt:" Chiêu thức của đứa nhỏ này là gì?".Lão trung tướng nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua, nói:" Thiếu tướng, đây hẳn là độc chiêu của Tô gia, liên hoàn hút chỉ. Vốn dùng để hút tạp chất được sinh ra trong lúc luyện đan. Không ngờ hắn có thể sử dụng chiêu thức vào lúc này, nhân tài a..." Một cái thủ đoạn nhỏ dùng để luyện đan mà có thể bị Tô Triệt cải tiến đến mức này, thật lợi hại!

Lão trung tướng nghĩ nghĩ, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái, người này không phải là xem Giang Yến Lê như tạp chất mà hút chứ?

Giang Yến Lê thật đáng thương!

"Tô Gia. . . Giang Nam Linh dược thế gia, Tô Gia?"

" Chính xác."

" A, vậy ngươi đi điều tra thân phận của tiểu tử này một chút, nếu hắn là hậu nhân của Giang Nam Tô gia, trên người chắc chắn có bí mật". Một người có thể tùy í biến mất, tùy í xuất hiện.

Tư Mặc Hàn nghĩ đến một loại khả năng, khóe miệng hiện ra nụ cười đắc chí.

" Vâng, thiếu tướng." Lão trung tướng lập tức đem mệnh lệnh phát ra ngoài.

Bên trong Kì binh áo trắng có tổ chức điều tra đặc biệt, chỉ cần anh phát mệnh lệnh xuống, sẽ có người điều tra rõ ràng. Dù giấu giếm kĩ đến đâu thì tổ chức cũng có thể tra ra cả 18 đời tổ tiên nhà họ.

Tư Mặc Hàn nghĩ nghĩ, lại nói:" Ta nhớ rõ Tô gia đã ngã xuống, không có một hậu nhân. Ngay cả linh điền Tô gia cũng biến mất vô tung vô ảnh. Ngươi cho rằng trong chuyện này có cái gì mờ ám?"

Lão trung tướng không hiểu lời nói của Tư Mặc Hàn nên chỉ đành lắc đầu.

Tư Mặc Hàn thở dài một tiếng:" Thôi, đem thư phòng vây lại, không được để hắn chạy thoát. Rốt cục có giống như ta nghĩ hay không thì phải thử mới biết được."

Lão trung tướng nghe vậy liền đem người vây quanh thư phòng của Giang lão gia.

Giang Yến Lê sắp không trụ được nữa, cậu chỉ còn hai - ba ngón tay nắm lấy cây cột.

Lúc này trong lòng cậu nghĩ chính mình vậy mà lại bị hút như một tạp chất.

Toàn bộ thư phòng bị quân nhân vây quanh, nhưng Tô Triệt lại hoàn toàn không biết.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ đắc thắng, hoàn toàn không nghĩ tới Giang Yến Lê sẽ là đối thủ của hắn, thậm chí những tu sĩ trúc cơ ngoài kia, hắn cũng không để vào mắt, bởi vì hắn không hề nghĩ tới họ là Kì binh áo trắng.

Bọn họ đều mặc quân phục phổ thông, Kì binh áo trắng lại có quân phục đặc thù, nhưng hắn đâu nghĩ đến họ sẽ thay đổi quân phục?

Bởi vậy, Tô Triệt vẫn nghiền ngẫm nhìn Giang Yến Lê, thưởng thức sự giãy giụa cuối cùng của cậu.

Giang Yến Lê biết được ý nghĩ của hắn, nhưng cậu không có cách nào ngăn cản, cậu thật sự quá nhỏ yếu!

Ở thế giới này, những người không có thực lực rất dễ bị gϊếŧ chết

" Không thể tưởng tượng được ngươi sẽ có ngày hôm nay." Tô Triệt cười, nói:" Vốn dĩ ta muốn nói mấy hôm nữa mới xuống tay với ngươi. So với hiện tại gϊếŧ ngươi, vẫn nên đánh bại ngươi trên lôi đài trường học, để mọi người nhìn thấy dáng vẻ thảm bại chật vật đến đáng thương của ngươi. Đáng tiếc, ngươi lại muốn chạy ra chịu chết sớm hơn. Ta sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?"

Giang Yến Lê muốn nói, nhưng lại không nói được lời nào.

Lực hút ngày càng mạnh, cậu đã không chịu đựng nổi.

Tư Mặc Hàn, ngươi là cái đồ biếи ŧɦái!

Không phải ngươi nói phải bảo vệ gia gia ta sao?

Bây giờ lại trơ mắt nhìn ta bị gϊếŧ?

Cũng không biết có phải sắp bị gϊếŧ chết không, lá gan của Giang Yến Lê càng ngày càng lớn.

Cậu há mồm, khuôn mặt lẫn cơ bắp đều bị lực hút đến biến dạng.

Cậu học phương pháp khống chế linh lực nguyên chủ để bám chặt vào trên cây cột, nhưng hiện tại cậu không thể chống đỡ được nữa rồi.

Cạch, thân thể Giang Yến Lê bị tách khỏi cây cột.

Tô Triệt cười đắc thắng.

Giang Yến Lê hô lớn với cửa thư phòng:" Tư Mặc Hàn, ngươi là cái đồ biếи ŧɦái!!!"