Chương 14: Tôn lão bị tức đến choáng

Giang Yến Lê vừa dứt lời, một âm thanh ầm ầm vang lên ở bên ngoài." Ai dám khi dễ cháu ta?"

Âm thanh này vừa rơi xuống, thân thể Tô Triệt lung lay vài cái, liên hoàn hút chỉ cũng không sử dụng được nên hắn đành phải dừng lại.

Giang Yến Lê được tự do, lập tức cách Tô Triệt thật xa, từ xa nhìn lại hắn.

Tô Triệt phẫn nộ, hắn sơ suất quá, không nghĩ tới Giang lão gia hấp thu kim quang nhanh như vậy.

Có vẻ kế hoạch hôm nay cần phải hoãn lại.

Tô Triệt liếc nhìn Giang Yến Lê, sau khi tính toán khả năng thắng bại liền dứt khoát rời đi.

" Hôm nay lưu lại cho ngươi cái mạng nhỏ, một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

Dứt lời, hắn liền biến mất trước mặt Giang Yến Lê.

Hắn không sử dụng không gian Linh dược, nếu không sẽ bị Giang Yến Lê nhìn thấy. Vì vậy, hắn dự định rời khỏi thư phòng rồi tìm một nơi bí mật để ẩn náu.

Tuy nhiên, hắn không biết Tư Mặc Hàn đã giăng lưới cho hắn!

Nhìn thấy Tô Triệt biến mất, Giang Yến Lê yên tâm, nhưng trong lòng lại có một tia vui mừng. Mặc kệ Tô Triệt rời đi, cậu chỉ muốn nhìn thấy gia gia, gia gia đã tấn cấp thành công!

Gia gia thực sự đã thành công!

Cậu nóng lòng muốn xem gia gia có bay về hay không, chắc là bay về rồi!

Lúc này, ngọn núi đã bị san bằng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, đó chính là Giang lão gia.

Khí thế của Giang lão gia rất mạnh, ép mọi người đến không thở nổi.

Giang lão gia nhìn xung quanh Giang gia, đôi mày rậm cau lại, từ xa đã nghe được lời chúc mừng của các lão gia khác.

" Chúc mừng Giang lão gia đã tấn cấp Kim đan. Kim đan đầu tiên của thành phố A quả nhiên là anh hùng*! Hồi đó ta cũng cảm thấy nếu không có chuyện gì xảy ra, ông sẽ là người đầu tiên tấn cấp Kim đan ở thành phố A. Có vẻ điều ta mong đợi đã đúng. Ta rất vui khi được chứng kiến sự thành công của ông, Giang Vĩ Đào."

* Cho bạn nào quên mất thì Giang lão gia là anh hùng của thành phố A nhé.

Lý lão gia nghe Trương lão gia nói xong liền khịt mũi coi thường.

Trương lão gia vẫn thờ ơ, đứng trước cổng Giang gia, cười ha hả nhìn Giang lão gia.

Tiếp theo, Giang lão gia lại nghe được âm thanh của Tôn lão gia.

" Chúc mừng, Giang đại ca."

Giang lão gia nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Tôn lão gia nói:" Tôn lão, Giang gia và Tôn gia đã giải trừ hôn ước. Hi vọng ngươi có thể hiểu rõ, không cần làm những chuyện gây tranh chấp không cần thiết. Bắt đầu từ hôm nay, Giang gia và Tôn gia sẽ không bao giờ liên hôn nữa. Hôn sự của cháu ta sẽ do hắn tự mình làm chủ, ta cũng sẽ không xen vào."

Hai vợ chồng Tôn lão gia nghe xong thì không thể tin được.

Ngay cả Tôn Bắc Thần khi nghe Giang lão gia nói xong, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.

Trước mặt của các gia chủ Trương gia Lý gia, còn có cả hiệu trưởng và con gái, ông lại nói thẳng ra chuyện từ hôn, không chịu cho Tôn gia một chút mặt mũi nào, làm sao Tôn Bắc Thần lại không tức giận?

Mọi người không ngờ Giang lão gia có thể nói chuyện từ hôn trong hoàn cảnh này.

Lúc này, Trương lão gia mới khinh bỉ nhìn người Tôn gia, ý cười trong mắt càng lúc càng lớn.

" Ồ, thì ra là từ hôn!" Vẻ mặt Trương lão gia như mới bừng tỉnh đại ngộ " Ta tự hỏi tại sao các người không vào được Giang gia, hóa ra là đã từ hôn!"

Tôn lão gia hít sâu một hơi muốn nói cái gì đó, lại bị Tôn lão phu nhân ngăn lại.

Bây giờ nói gì cũng vô ích, chỉ cần cháu trai vẫn nắm giữ Giang Yến Lê trong tay, nói gì cũng dễ dàng.

Đến lúc đó Giang gia khiến họ mất mặt bao nhiêu, họ sẽ trả lại cho Giang gia gấp trăm lần.

Tôn lão gia hiểu ý của phu nhân mình, cũng không có nói gì.

Bây giờ họ nói gì cũng đều sai!

Càng nói càng có vẻ không có tự tin!

Vì vậy, hắn nói với Trương lão gia: "Giang đại ca rất thích nói đùa, ngươi cũng không phải không biết."

Trương lão gia trừng lớn hai mắt, vô cùng tự tin nói:" Trước mắt nhiều người như vậy mà tuyên bố từ hôn, các ngươi còn có thể lừa gạt chính mình sao? Khó trách trương gia bọn ta không bằng Tôn gia các người, quả thực Tôn gia có rất nhiều nhân tài a."

"Ngươi ..." Tôn lão gia tiến lên một bước, dường như không chịu nổi Trương lão gia xúc phạm.

Thế nhưng, Tôn lão phu nhân vẫn kéo không cho ông làm bậy.

Tôn lão gia nghe Trương lão gia xong, giận đến cả người run rẩy, ngất đi.