Chương 27: Lấy được không gian

Giang Yến Lê mở to hai mắt, mặc dù đã biết công dụng của không gian, nhưng khi chứng kiến cậu vẫn sửng sốt.

Tư Mặc Hàn nheo lại đôi mắt, miệng nở một nụ cười.

" Quả nhiên là thế, ta không đoán sai mà."

Lúc này, rốt cục cũng xác định trên người Tô Triệt có không gian.

Mà cái không gian này hẳn là có quan hệ với Tô gia. Vẫn chưa có ai tìm được linh điền có thể làm dung chuyển toàn bộ đế quốc của Tô gia, nhưng bây giờ nó đã xuất hiện trước mặt anh, thật dụ hoặc mà.

Nhưng làm sao Giang Yến Lê biết được? Không phải lại nằm mơ đi!

Tư Mặc Hàn nhìn Giang Yến Lê, âm thầm đè nén nghi hoặc lại.

Giang Yến Lê nhìn thoáng qua Tư Mặc Hàn, chỉ thấy anh mỉm cười đáp lại.

Giang Yến Lê không thể lí giải được nụ cười ấy.

Tư Mặc Hàn không mở miệng, đem linh khí tụ tập lại ở mắt, sau đó dán lên một lá bùa, rồi nhìn xung quanh.

Tinh thần lực mạnh mẽ lan tràn khắp xung quang, toàn bộ không gian nằm trong tầm kiểm soát của anh. Ở trước mắt Tư Mặc Hàn, tất cả mọi thứ đều không thể che dấu được!

Giang Yến Lê và người quân nhân canh phòng đứng ở gần nhau, may mà Tư Mặc Hàn ngăn cách cho bọn họ, không thì cả 2 người đều phải chịu ảnh hưởng.

Đúng lúc này, một tiếng hét thất thanh truyền đến.

Giang Yến Lê nghe tiếng thì nhìn lại, chỉ thấy một người mặc đồ đen ngã ra khỏi thông đạo, nằm trên mặt đất thống khổ kêu rên.

Không biết hắn đã vào đây từ lúc nào? Giang Yến Lê hoàn toàn không phát hiện. Cậu nhìn Tư Mặc Hàn, Tư Mặc Hàn đang tập trung tinh thần lực, lại nhìn qua người mặc đồ đen đang trốn trong bóng tối, đột nhiên ngã xuống ngã xuống đất, nói người này không có vấn đề Giang Yến Lê cũng không tin.

Cho nên đây chắc chắn là Tư Mặc Hàn cố ý, anh vốn đã phát hiện ra người này, nhưng vẫn chưa từng nói cái gì.

Bang!

Người nọ run rẩy vài cái rồi nằm bất động, phảng phất như chết rồi.

Giang Yến Lê ở một bên nhìn, muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Trên trán Tư Mặc Hàn xuất hiện mồ hôi lạnh, Giang Yến Lê rất lo lắng, sợ Tư Mặc Hàn không thể tìm thấy sợi dây chuyền.

Nhưng theo lí mà nói, Tư Mặc Hàn là phản diện mạnh nhất, chỉ cần thần thức của anh đủ mạnh là có thể tìm ra sợi dây chuyền.

Cái không gian linh dược này bị che dấu là do mấy thủ đoạn của tổ tiên Tô gia.

Giang Yến Lê khẩn trương nắm chặt tay, sợ Tư Mặc Hàn không có tinh thần lực mạnh bằng tổ tiên Tô gia.

Sợi dây chuyền có thần thức của tổ tiên Tô gia, chỉ cần loại bỏ nó là có thể tự do điều khiển linh điền, thậm chí chiếm không gian làm của riêng.

" Tư thiếu tướng, ngươi không sao chứ?" Giang Yến Lê thấy Tư Mặc Hàn trông rất thống khổ, lo lắng hỏi.

Quân nhân bên cạnh cũng phi thường lo lắng, không biết chuyện gì đang xảy ra?

Nhưng Tư thiếu tướng không có ra lệnh, hắn chỉ có thể ở lại đây bảo về Giang Yến Lê.

Không biết qua bao lâu, Giang Yến Lê nghe được một tiếng rêи ɾỉ.

Nhìn thấy mắt của Tư Mặc Hàn ngưng trọng, linh lực cũng từ từ dừng lại, áp lực trong không khí cũng biến mất, Giang Yến Lê đứng dậy chạy tới.

Nhưng người quân nhân bên cạnh còn chạy nhanh hơn cậu.

" Thiếu tướng, ngài không sao chứ?"

Tư Mặc Hàn yếu ớt lắc đầu, sau đó đứng thẳng người nhìn mặt đất.

Chỉ thấy trên mặt đất lúc này xuất hiện một cái vòng cổ.

Giang Yến Lê đi qua, đem vòng cổ nhặt lên, cao hứng đưa cho Tư Mặc Hàn:" Chính là cái này! Tư thiếu tướng, chính là cái này!"

Tư Mặc Hàn gật đầu, cầm lấy sợi dây chuyền.

" Tư thiếu tướng, thế nào?"

Tư Mặc Hàn nhắm mắt lại, rồi biến mất ngay tại chỗ.

Giang Yến Lê cùng quân nhân kia nhìn nhau một cái, khi Tư Mặc Hàn biến mất, sợi dây chuyền cũng biến mất theo.

Hơn mười phút sau, Tư Mặc Hàn lại xuất hiện, cơ thể khôi phục như trước, tinh thần lực cũng trở lại như lúc ban đầu.

Trong tay còn ôm Tô Triệt, há miệng cười to:" Thì ra còn có chuyện tốt như vậy, hahahaha."

Nói xong, Tư Mặc Hàn ném Tô Triệt xuống đất.

Tô Triệt ngủ say như chết, không đáp. Hắn bị trúng một chất đặc biệt của Kì binh áo trắng, không có Kì binh áo trắng giải dược, sẽ không dễ dàng tỉnh như vậy.

Cho nên trong tình trạng trúng phải thuốc, không có cách nào để thoát khỏi nó.

" Tư thiếu tướng, thế nào, ta không nói sai đi."

" Ừm, cho ngươi." Tư Mặc Hàn ném sợi dây chuyền cho Giang Yến Lê.

Giang Yến Lê cầm lấy sợi dây chuyền, cảm giác nó nặng như núi.

Tư Mặc Hàn cư nhiên lại ném cho cậu, đây là có ý gì?