Chương 26: Không gian bị bại lộ

Tô Triệt nhìn Tư Mặc Hàn đang chậm rãi đến gần, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

Cỗ bất an trong lòng cậu ngày càng lớn.

Cậu cảm thấy nếu lần này mình không trốn được thì tương lai của cậu sẽ hoàn toàn đi ngược lại với lúc ban đầu.

Nhưng cậu không tìm được cách để trở về!

Nên làm cái gì bây giờ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tô Triệt rất căng thẳng, cậu muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng Kì binh áo trắng canh phòng rất nghiêm ngặt, dù có sử dụng cách nào, họ vẫn đều phớt lờ cậu, kế hoạch trốn thoát của cậu không thể thực hiện được.

Những người này đều đã được huấn luyện đặc biệt, cậu không thể lay chuyển được họ, thậm chí cậu dây dưa với họ lâu như vậy, đến mặt họ cũng không đổi.

Tô Triệt không nhịn được đặt tay lên ngực, nhưng lại nhanh chóng bỏ xuống.

Phương thức bình thường không thể lay động được bọn họ, nhưng phương thức đặc thù sẽ làm lộ bí mật của cậu, cậu không thể làm vậy.

Giang Yến Lê ở một bên xem diễn, điều này làm cho Tô Triệt vô cùng tức giận.

Cậu thật không hiểu, tại sao Tư Mặc Hàn lại đi cùng Giang Yến Lê - một người không học vấn không nghề nghiệp như vậy?

Hai người hoàn toàn khác nhau một trời một vực!

Cậu nhìn Tư Mặc Hàn, tựa như không hề sợ hãi Tư Mặc Hàn chút nào, nhưng giọng nói lại mang theo sự khẩn trương.

" Thân là Kì binh áo trắng, lại ở cùng với một kẻ hèn mọn như vậy, đây là tác phong của Kì binh áo trắng sao?"

Tư Mặc Hàn không trả lời, Giang Yến Lê thì tức giận.

" Kẻ hèn mọn?" Giang Yến Lê khiêm tốn đứng ở một bên, nói:" Còn tốt hơn kẻ lẻn vào nhà người khác!"

" Giang gia các người đều là trộm, ta chỉ muốn lấy những thứ thuộc về mình."

" Trộm?" Giang Yến Lê dừng lại, rồi cười lạnh:" Lời này thật không dễ nghe, Tô Triệt, ngươi đã điều tra rồi sao?"

Nói tới đây, Giang Yến Lê dừng lại.

Trong sách, Tô Triệt không đi chứng minh những gì mình nghĩ đúng hay sai.

Hắn chỉ coi những điều trong đầu mình là sự thật.

" Quên đi, ta không thèm để ý tới ngươi. Ngay từ đầu ngươi đột nhập vào Giang gia là vì linh điền của nhà ta, nhưng ngươi có biết linh điền nhà ta từ đâu mà tới chưa? Năm đó, Tô gia là một gia tộc lớn, tổ tiên ta chỉ là một quản gia nho nhỏ, làm sao có khả năng trộm linh điền nhà các ngươi?"

Tô Triệt kinh ngạc nhìn Giang Yến Lê, tựa hồ như lần đầu tiên biết cậu.

Tại sao cậu ta biết được chuyện này?

Lúc này, Tô Triệt nhìn qua Tư Mặc Hàn, tức giận nói:" Ngươi nói cho cậu ta biết? Các người muốn làm cái gì?"

Tại sao Kì binh áo trắng lại đối xử với Giang Yến Lê tốt như vậy?

Giang Yến Lê suýt bật cười, người này có bao nhiêu khinh thường cậu chứ?

Cậu cũng chẳng quan tâm, người khác coi thường mình cũng không sao, chỉ cần anh không coi thường cậu là được.

" Hiện tại ngươi giống cá trong chậu vậy, ngươi nghĩ chúng ta sẽ làm gì ngươi?"

Tô Triệt giương mắt nhìn Giang Yến Lê cười như không cười, lại nhìn qua Tư Mặc Hàn đang tới gần.

Hai người này, rốt cục đang tính kế cái gì?

Giang Yến Lê vốn là một tên phế vật, tại sao bây giờ hắn có thể cảm nhận được uy hϊếp từ cậu?

Chuyện này rốt cục là như thế nào?

" Tư Mặc Hàn, ngươi thân là thủ lĩnh Kì binh áo trắng, lại muốn giúp người khác bạo hành sao?

Tư Mặc Hàn vẫn như cũ không nói lời nào.

Anh đã đi vào phòng giam của Tô Triệt.

Căn phòng pha lê được dùng chất liệu đặc thù nhất, được vẽ trận pháp đặc thù nhất, trông rất khác lạ.

Mỗi ngày đều có người nhìn chằm chằm 24h, mặc kệ hắn làm cách nào, bọn họ vẫn giống như người máy. Hắn thật sự không nghĩ ra bọn họ làm cách nào mới có thể luyện ra cái mặt như vậy?

" Tư thiếu tướng, ngươi muốn cùng hắn thông đồng làm bậy?"

" Pằng."

Tô Triệt sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy sau lưng xuất hiện một cỗ lực lượng.

Hắn ngơ ngác quay người, không biết từ bao giờ cái người không nói chuyện kia đã hướng về hắn bắn một phát súng.

Lúc ngã xuống, Tô Triệt hoảng hốt né đi, biến mất trong tầm mắt của mọi người.