Chương 30: Tư Mặc Hàn rời đi

Khi Giang Yến Lê ra khỏi không gian, liền nhìn thấy Tư Mặc Hàn đang cười chế nhạo, cậu xấu hổ sờ đầu.

Cậu đã trực tiếp thăng cấp bên trong.

Hơn nữa còn là lúc mới vào không gian.

Chỉ hít một ngụm linh khí, cậu đã không khống chế được chính mình, đành phải ở lại bên trong tu luyện.

" Xem ra ngươi còn thích không gian linh điền này hơn ta."

Giang Yến Lê cười nói:" Tư thiếu tướng nói đùa, ai mà chẳng thích bảo bối như vậy. Bên trong linh khí nồng đậm như vậy, ta không nắm chắc cơ hội tu luyện, về sau chưa chắc đã có cơ hội." Thấy vẻ mặt của Tư Mặc Hàn không thay đổi, cũng không biết anh đang tức giận hay có suy nghĩ khác, Giang Yến Lê giải thích:" Kì thật ta....Tư thiếu tướng, ta cũng không phải cố ý, chỉ là nhất thời không nhịn được."

" Không nhịn được?"

" Ân, đại khái là đến tới điểm giới hạn của đột phá, vừa lúc có bảo bối như vậy, ta liền trực tiếp tu luyện ở bên trong luôn."

" Cậu đã có sự lựa chọn đúng đắn."

" Cảm ơn thiếu tướng đã khích lệ." Giang Yến Lê cười nói, thấy Tư Mặc Hàn không tức giận, cậu nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn xung quanh, Giang Yến Lê phát hiện không có ai ngoài ba người bọn họ, không khỏi có chút nghi hoặc:" Ân, Tô Triệt đâu? Vừa nãy không phải còn một người mặc đồ đen sao? Họ đâu rồi?"

" Ta bắt được rồi, đi thôi, chúng ta trở về."

Giang Yến Lê muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, liền cùng Tư Mặc Hàn rời đi.

" Đúng rồi." Tư Mặc Hàn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Giang Yến Lê, nói:" Hắn tên là A Ly, về sau sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu. Cứ để A Ly quản lí không gian linh điền giúp cậu."

Giang Yến Lê dừng lại, nhưng vẫn phản ứng lại nhanh chóng.

Tư Mặc Hàn đây là không tin tưởng cậu!

Tìm người đưa vào không gian linh điền, đồng thời giám sát cậu.

Cậu vừa nói,Tư Mặc Hàn làm sao có thể dễ dàng giao cho cậu không gian linh điền như vậy, thì ra là đã có tính toán.

Bất quá điều này cũng tốt, nếu Tư Mặc Hàn cái gì cũng không làm, cậu mới phải suy nghĩ lại mục đích của tư Mặc Hàn.

Hơn nữa, phương thức giao dịch này càng phù hợp với lần giao dịch tiếp theo hơn, để hai người không cần mắc nợ nhau gì cả.

Bên cạnh đó, không gian linh điền này vốn là do Tư Mặc Hàn thiết kế làm Tô Triệt bị thương, vì vậy anh có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn.

" Được."

Giang Yến Lê để A Ly vào không gian, sau đó cùng Tư Mặc Hàn rời đi.

Khi trở lại đường hầm, Tư Mặc Hàn lấy xe ra, hai người tiếp tục lái xe theo hướng ban đầu, chỉ có lối ra đương cao tốc là gần nhất nên anh đổi hướng quay lại.

Đến chạng vạng tối, Giang Yến Lê mới quay trở về Giang gia.

Lão trung tướng đã cùng Giang lão gia đã thương lượng hợp tác xong.

Hiển nhiên, Giang lão gia cũng cảm thấy vui mừng.

Ông chính là vì không đủ linh thạch mới kéo dài lâu như vậy mới tấn cấp Kim đan.

Bây giờ Kì binh áo trắng muốn hợp tác, còn không ngừng cung cấp linh thạch, tuy rằng linh thảo không thu tiền, nhưng chỉ cần linh thạch sung túc, cần gì phải sợ mấy cái đó?

" Đã vậy, ngươi đã tấn cấp xong rồi, chúng tôi liền phải lên đường trở về. Về sau ngài cứ an tâm củng cố tu vi, những chuyện khác cứ để chúng ta tới làm."

" Ta hiểu."

" Chúng tôi cần phải phái người tới đây để kiểm tra tình hình của linh thảo và sắp xếp đội hình thu thập linh thạch. Yên tâm, chúng ta sẽ phái những chuyên gia không kém gì các ngươi. Khi đó, chúng ta sẽ lấy linh thảo thuộc về chúng ta, còn lại thì tùy ý các ngươi sắp xếp."

" Người có thể được Kì binh áo trắng nhìn trúng, chắc chắn là đáng tin! Vậy tất cả những chuyện này phải làm phiền Kì binh áo trắng rồi." Giang lão gia đương nhiên hiểu ý trong lời nói của lão trung tướng, Kì binh áo trắng không hi vọng Giang gia kiểm soát nguồn linh thảo. Bọn họ không phải không thể làm chút thủ đoạn nhỏ, nhưng không được giấu giếm, phải rõ ràng. Việc của mấy người được cử qua ngoài giúp linh thảo phát triển tốt hơn, còn là giám sát họ.

Giang lão gia không cho rằng hành vi của Kì binh áo trắng là có ý xúc phạm bọn họ. Ngược lại nếu kì binh áo trắng ở đây, linh điền gặp vẫn đề gì cũng dễ câu thông hơn.

"Gia gia"

Giang lão gia thấy Giang Yến lê đã trở về, hai mắt sáng lên, nói:"A Lê, lại đây".

Giang Yến Lê gật đầu, chạy qua.

" Sao không đi cửa chính, mà lại đi cửa sau." Cửa sau nhỏ như vậy, Giang lão gia nhìn Giang Yến Lê đi từ cử sau, phảng phất như vậy là khiến cháu trai bị ủy khuất.

Giang Yến Lê không khách khí, cười nói:" Cửa sau tương đối yên tĩnh, ta không thích náo nhiệt."

Khi Giang Yến Lê quay lại, cậu đã vô cùng kinh ngạc khi thấy rất nhiều khách lớn ở trước cửa Giang gia.

Nhưng nghĩ đến gia gia đã tấn cấp kim đan, những người đó lại đây về tình có thể tha thứ.

Dù Giang gia đã đuổi họ đi, nhưng họ vẫn như ong vò vẽ bu vào, ngay cả cửa sau cũng có nhiều người chiếm dữ.

Cũng may có Kì binh áo trắng ở đây, bọn họ mới không vào được.

Giang Yến Lê không đi cửa chính, mà cùng Tư Mặc Hàn đi vào từ cửa sau.

Vào sân đã thấy lão trung tướng cùng gia gia nói chuyện rất vui vẻ, xem ra chuyện hợp tác đã thương lượng song.

" Gia gia, sao các người lại đứng ở đây?" Giang Yến Lê đi đến bên người Giang lão gia, lôi kéo tay ông nói:" Bên ngoài có một đám người chặn cổng, đuổi mãi cũng không đi. Đây là lần đầu tiên ta thấy đó, họ đến đều là vì gia gia."

" Đương nhiên là có chuyện muốn nói." Giang lão gia tử đáp lại Giang Yến Lê" Ngươi không cần để ý những người ngoài kia, họ thích làm gì thì kệ họ. Ta bây giờ phải bế quan, những người đó giao lại cho ngươi xử lí."

" Ta hiểu rồi, gia gia."

" Thiếu tướng..." Nhìn thấy Tư Mặc Hàn, lão trung tướng nói với Giang lão gia:" Mọi chuyện đã xong, chúng ta cũng nên đi, ngày mai mấy vị nghiên cứu sẽ đến, chúng ta phải đi trước một bước."

" Này, nhanh như vậy sao, hay ăn cơm chiều rồi hẵng đi." Giang lão gia nhiệt tình chiêu đãi.

Lão trung tướng lắc đầu:" Thời gian đã chậm trễ quá nhiều, chúng tôi phải về trước, hẹn gặp lại."

Giang Yến Lê nghe xong liền nhìn Tư Mặc Hàn.

Tư Mặc Hàn chỉ gật đầu với cậu, không nói lời nào, cuối cùng Giang Yến Lê cũng không nói gì.

Cậu nhìn Giang lão gia nói:" Gia gia đừng lo lắng, cứ yên tâm bế quan đi, còn việc trong nhà cứ giao cho ta."

"Đương nhiên, bắt đầu từ hôm nay, mọi việc trong nhà đều giao cho ngươi. Mặt khác, Tần Phong đã phản bội ta, ngươi cần tìm một quản gia khác để phụ giúp. Ta từ trong công ty tìm lại đây, ngày mai ngươi đi xem nhé."

" Vâng, gia gia."

Giang Yến Lê nhìn Tư Mặc Hàn càng lúc càng xa:" Tư thiếu tướng, về sau ta phải tìm ngươi như thế nào?"

Tư Mặc Hàn vẫy vẫy tay, vẫn không quay đầu lại, nói: “Yên tâm, sẽ không lâu lắm.”

Giang Yến Lê nhìn Tư Mặc Hàn rời đi, trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa, không biết đang nghĩ gì.

" Thế nào, thích người kia?"

Giang lão gia đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Giang Yến Lê, sau đó trầm giọng nói: "Chỉ cần có thể ngồi ngang hàng cùng hắn, ngươi cũng có thể thích hắn."

Giang Yến Lê bị Giang lão gia nói đến mặt đỏ tai hồng.

Tuy trong đầu cậu có suy nghĩ một chút về Tư Mặc Hàn, nhưng cũng chỉ có thể ngẫm lại.

Cậu biết rõ.

Hiện tại cậu cùng Tư Mặc Hàn là ngươi của hai thế giới.

Giang gia có thể được Tư Mặc hàn để ý đến chỉ là chuyện ngẫu nhiên.

Một số chuyện xảy ra giúp cậu cùng Tư Mặc Hàn tạo nên một mối liên kết, nhưng điều này không có nghĩa cậu có thể ngang hàng cùng Tư Mặc Hàn.

Ngoài bí mật, bọn họ không có chỗ nào thích hợp, "Ông ơi, khoảng cách giữa ta và anh ấy không phải là điều có thể nghĩ và giải quyết được."

"Vì chúng ta có giá trị sử dụng nên mới có thể đạt được thỏa thuận nhanh như vậy, đó là một điều may mắn. Nhưng đồng thời, đó cũng là một điều vô cùng nguy hiểm."

Giang lão gia nhìn Giang Yến Lê, cười nhẹ nhõm một hơi, "Ngươi có thể nghĩ được chuyện này, gia gia rất vui vẻ. Chỉ cần ngươi đủ tỉnh táo, không nghĩ tới những chuyện viển vông, về sau có thể bảo vệ chính mình, cũng sẽ không bị người khác lừa dối, hiểu không? "

"Gia gia đừng lo lắng, ta không còn nhỏ nữa."

“Thôi, đại gia bế quan mấy tháng, chuyện trong nhà phải giao cho ngươi rồi.” Giang lão gia nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, cũng nhớ bình tĩnh trước, sau đó mới nghĩ biện pháp khác.”

"Vâng, gia gia."

Sau đó, Giang lão gia nói cho Giang Yến Lê một số chuyện trong nhà. Nhân tiện, cũng để Giang Yến Lê tiếp đãi người của Kì binh áo trắng.

Sau khi Giang Yến Lê đáp ứng, Giang lão gia dường như chịu không nổi, muốn bế quan.

Giang Yến Lê nói với Giang lão gia, nói: "Gia gia, chờ một chút."

"Sao vậy?"

"Cái này cho người."

Trên tay Giang Yến Lê cầm một trái cây trắng trẻo mập mạp.

Trái cây này giống như một cái bánh bao hấp, nhưng bên trong lại có rất nhiều linh khí.

Đây là linh quả mà Giang Yến Lê tìm được trong không gian, bình thường cậu cũng không dám lấy ra.

Mặc dù sau này Giang gia có thể tiến vào không gian củng cố tu vi, nhưng cậu không thể làm như vậy, bởi vì như vậy sẽ dễ dàng vạch trần sự tồn tại của không gian.

"Đây là quà gặp mặt mà Tư thiếu tướng tặng cho cháu, gia gia, cho người."

Giang lão gia cầm trái cây, trong lòng vẫn có chút choáng ngợp.

Sau đó cười nói: "Xem ra vị thiếu tướng này khá trọng dụng ngươi. Gia gia đã chuẩn bị tài nguyên để bế quan. Linh quả này, ngươi giữ lại cho mình, vừa mới đột phá, cũng cần củng cố lại. Trái cây này rất tốt cho ngươi, tận dụng thật tốt. "

"Gia gia cần linh quả này hơn ta."

"Đừng lo lắng, gia gia làm sao bế quan mà lại không chuẩn bị, ngươi giữ lại đi, nếu cần thiết có thể cứu mạng."

Giang lão gia không nhận lấy linh quả do Giang Yến Lê đưa cho. Giang Yến Lê nói gì, Giang lão gia cũng không lấy.

Ông vào phòng của mình rồi đóng cửa, giao mọi thứ trong nhà cho Giang Yến Lê.

Giang Yến Lê cầm trái cây trong tay nhưng trong lòng lại có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

"Có một người ông như vậy, cũng không uổng công ta xuyên đến nơi này."