Chương 31: Quản gia mới tới

Đêm khuya, Giang Yến Lê nằm ở trên giường, nghĩ lại những chuyện hôm nay, thật giống như đang nằm mơ.

Cậu cùng vai chính Tô Triệt gặp mặt.

Tuy biết rằng đây là chuyện sớm hay muộn, nhưng cậu không thể nghĩ đến mình có thể lấy được vòng cổ của Tô Triệt.

Nếu không phải trong tay đang cầm vòng cổ, Giang Yến Lê sẽ cảm thấy tất cả chỉ là ảo giác, có lẽ cậu chỉ đang nằm mơ thôi.

“Tư Mặc Hàn quả nhiên không giống người bình thường!”

Làm nhân vật phản diện lớn nhất, Tô Triệt chưa trưởng thành, trong mắt Tư Mặc Hàn chỉ là cặn bã.

Đáng tiếc, Tư Mặc Hàn vẫn cảm thấy Tô Triệt hữu dụng nên chưa có gϊếŧ hắn.

Có Tư Mặc Hàn ở đây, Giang Yến Lê không cần sợ Tô Triệt quay lại trả thù.

“Quả nhiên, Tư Mặc Hàn chính là Tư Mặc Hàn!”

Giang Yến Lê nắm vòng cổ trong tay, có chút gấp không chờ được.

" Đi vào."

Dứt lời, cả người Giang Yến Lê biến mất tại chỗ.

Lại lần nữa xuất hiện trong không gian, Giang Yến Lê có thể để mình biểu hiện ra vẻ bình tĩnh.

Nơi này toàn mùi cây cỏ trong xanh khiến cậu vô cùng thích.

Lúc này, một mùi hương xộc thẳng vào mũi cậu, Giang Yến Lê rất nhanh nhìn lại, A Ly đang nướng thịt thỏ.

A Ly đã ngắt hết linh thảo xung quanh, còn khai khẩn một bộ phận đồng ruộng, gieo trồng một số linh thảo chưa thành thục.

Anh rất cẩn thận làm Giang Yến Lê có chút ngượng ngùng.

" Anh đang nướng thịt?" Giang Yến Lê đi tới, hái một ít trái cây.

A Ly có thể bắt được động vật ở nơi này.

Tất cả mọi thứ ở đây đều còn nguyên, thực phẩm thì siêu xanh, không có thuốc trừ sâu hay phân bón nào, xung quang có rất nhiều linh khí, mùi vị cũng ngon.

Dùng linh khí nơi này trồng rau, dưỡng động vật có thể không ngon sao?

" Thật thơm, ta có thể ăn không." Giang Yến Lê tung tăng chạy tới, hai mắt sáng lấp lánh.

A Lê liếc nhìn Giang Yến Lê, đối phương đang bày tỏ nguyện vọng, đôi mắt sáng ngời, nhìn như con chó nhỏ đang cầu xin bú vậy. A Lê dường như còn thấy ở phía sau Giang Yến Lê có cái đuôi đang ve vẩy, đôi tai mềm mại ở trên đỉnh đầu, đây là lý do thiếu tướng coi trọng cậu ấy sao? Cậu ấy rất dễ thương, ngoại hình cũng đẹp, có thể nuôi như thú cưng, giúp tâm trạng dễ chịu hơn.

Nhưng như vậy chưa đủ, làm sao thiếu tướng có thể giao một việc quan trọng như vậy cho thú cưng, hẳn còn có lý do khác.

A Ly xé xuống một khối thịt ở chân thỏ đưa cho Giang Yến Lê.

Giang Yến Lê không biết A Ly đã coi cậu như vật cưng trong lòng, hứng thú cầm khối thịt, cắn một miếng, hương vị của thịt thỏ lập tức lan tràn trong khoang miệng.

" Ngon quá!"

A Ly tiếp tục nướng thịt, khẽ mỉm cười, không nhìn về phía Giang Yến Lê.

Giang Yến Lê cũng mặc kệ A Ly nghĩ gì, việc chính hiện tại của cậu là ăn, thứ này ăn ngon đến mức cậu muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi vào.

Chờ cậu phản ứng lại, mới phát hiện mình đã ăn hết ba con thỏ.

Tuy đã ăn ba con thỏ, nhưng cậu vẫn chưa thấy no, vẫn muốn ăn tiếp.

Nhưng A Ly không cho cậu ăn nữa, chỉ vào bụng cậu, rồi lại chỉ vào đan điền, liên tục ra hiệu cho cậu đi tu luyện.

Giang Yến Lê hiểu anh muốn nói cậu nhanh chóng đi tu luyện, củng cố tu vi.

Giang Yến Lê gật đầu:" Ta biết rồi, ta sẽ đi tu luyện ngay."

Giang Yến Lê ăn 3 con thỏ, cảm giác trong bụng có một cỗ nước ấm chảy xuôi, cậu biết A Ly cố ý làm cho mình.

Nhắc mới nhớ, cậu tên A Lê, anh ấy là A Ly, hai người thật có duyên phận, nghe tên thôi sẽ cảm giác đây chỉ là một người.

Trong lòng cảm thấy ấm áp, Giang Yến Lê đối với A Ly càng thêm thân cận, về sau phải sống chung với anh thật tốt.

Nhưng rất nhanh, cậu đã vứt bỏ toàn bộ ý nghĩ này, tập trung vào tu luyện.

Giang Yến Lê đang tập trung tu luyện, không biết A Ly vẫn đang chú ý mình.

Khi phát hiện linh khí xung quang tranh nhau tràn vào cơ thể Giang Yến Lê, anh tựa hồ hiểu được ý tứ của thiếu tướng.

Tư chất Giang Yến Lê thật tốt!

Rất có thể là thiên linh căn.

Cũng chỉ có thiên linh căn mới có thể khiến linh khí tranh đoạt tiến vào cơ thể như vậy.

Anh bất mãn nhìn Giang Yến Lê, khi nhìn thấy từng đợt linh khí thoát ra khỏi cơ thể Giang Yến Lê, chỉ thiếu linh khí mộc, anh liền hiểu Giang Yến Lê là tu sĩ mộc linh căn.

Tu sĩ mộc linh căn có thể phụ trợ, gieo trồng, luyện đan, trị liệu.

Đương nhiên cũng có thể chiến đấu.

Nhưng không phải ai cũng thích hợp chiến đấu, mà Giang Yến Lê này giống hệt tiểu bạch thỏ đơn thuần. Cho nên A Ly suy đoán, Tư Mặc Hàn muốn Giang Yến Lê làm bác sĩ, cho nên ngay cả linh điền cũng cho không cậu.

Không gian này rất thích hợp với những tu sĩ Giang Yến Lê!

Mà bên trong Kì binh áo trắng, thiếu một bác sĩ chuyên nghiệp!

Giang Yến Lê sẽ trở thành cái bác sĩ này sao?

Thiếu tướng muốn anh ở lại đây bảo vệ Giang Yến Lê, cho thấy thiếu tướng rất coi trọng Giang Yến Lê.

Anh có nên làm cái gì đó không?

Giang Yến Lê tu luyện quá chuyên tâm, không biết A Ly ngoài miệng A Ly không nói gì, nhưng trong lòng lại quay cuồng.

Chờ cậu tu luyện xong, A Ly đã rời đi.

Thực tế là mùi hôi quá nồng.

Khi Giang Yến Lê tu luyện, các linh khí không phải thuộc tính mộc bị đào thải, đồng thời các tạp chất cũng được thải ra ngoài cơ thể.

Bây giờ những tạp chất đó đã biến thành một lớp bùn đen kịt bám trên người cậu, mùi giống như đã 3 năm chưa tắm, hun chết người luôn rồi. Đặc biệt là mũi của tu sĩ rất thính, một tí mùi cũng có thể ngửi được.

Giang Yến Lê không khỏi cau mày.

Nhưng cậu biết đây là chuyện tốt.

Tạp chất được thải ra ngoài, khiến cơ thể cậu càng thêm sạch sẽ mĩ lệ, còn có thể cường kiện thân thể, chỉ là mùi này thật sự làm cho người ta không thể chịu nổi.

Giang Yến Lê múc một thùng nước linh tuyền bên cạnh, sau đó đi về phía nhà gỗ tắm rửa.

Đi qua đi lại bốn năm lần, cuối cùng cũng tắm sạch sẽ.

Giang Yến Lê nhìn linh điền trống rỗng, nơi nơi toàn là cỏ dại, động vật bình thường, luôn cảm thấy mình muốn làm cái gì đó?

Tô Triệt không thích quản nơi này, gieo linh thảo đủ dùng là được.

Nhưng Giang Yến Lê thì khác, cậu yêu cầu trồng rất nhiều linh thảo, đồng thời cũng muốn nhân tính hóa nơi này một chút. Tốt nhất nên làm một cái phòng ở, có thể ở bên trong cư trú.

A Ly ở trong này, không thể tùy tiện ngủ một chỗ đi?

Nhưng giờ chỉ có thể nghĩ tương lai nên làm thế nào để có thể thiết kế không gian.

" Đúng rồi, A Ly đâu?"

Giang Yến Lê rửa sạch thân thể rồi, nhưng vẫn không thấy A Ly đâu, không khỏi có chú tiếc nuối.

Cậu còn muốn cùng A Ly trò chuyện.

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy không sao, nếu A Ly không muốn tán ngẫu cùng cậu, thì cậu cũng không nên quấy rầy y, có lẽ đối phương cũng đang tu luyện!

Giang Yến Lê rời không gian, phát hiện trời đã sáng.

Cậu không biết mình đã tu luyện bên trong mấy ngày rồi.

Nhớ tới chuyện đã đáp ứng Giang lão gia, Giang Yến Lê lập tức thay một bộ quần áo, đi xuống lầu.

Lúc này, ở cửa Giang gia rất ồn ào náo nhiệt, có rất nhiều người tụ tập ở đó.

Đáng lẽ họ đến cầu kiến, nhưng cửa lớn Giang gia luôn đóng chặt, kiến họ cảm thấy nhục nhã, cả đám đều bắt đầu càm ràm* lên.

* càm ràm: Nói đi nói lại tỏ ý không vừa lòng, bực tức về điều gì đó.

Vì các quân nhân đã rời đi, nên lá gan họ cũng lớn hơn, nhìn Giang gia không để ý, họ bắt đầu quát mắng, không cho họ vào, họ liền xông vào.

Giang Yến Lê sau khi bước vào luyện khí tầng sáu, ngũ quan cũng nhạy cảm hơn, những lời họ nói đều lọt vào tai cậu.

Sắc mặt Giang Yến Lê lạnh lùng, đi xuống cầu thang.

Đang muốn hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, thì cậu thấy một người thanh niên khoảng 20 tuổi đứng dưới nhà tỏ vẻ bất lực.

" Ngươi là ai?"

Thanh niên nhìn Giang Yến Lê, vui vẻ nói:" Thiếu gia, người tỉnh rồi?"

Thanh niên kia có dung mạo tuấn mĩ, đôi mắt to ngấn nước, nhìn rất thuần khiết trong trẻo, lại lúng túng đứng ở đây, Giang Yến Lê có chút nghi hoặc:" Ai cho ngươi vào?"

" Là người hầu trong nhà! Giang lão gia mấy ngày trước gọi điện cho ta, nói ta trúng tuyển, muốn ta làm quản gia cho thiếu gia, ta liền tới. Ta họ Cao, tên Mạc Đan."

" Cao Mạc Đan?" Giang Yến Lê nhìn thanh niên, người này là do gia gia giới thiệu sao?

Tuy đã nghe nói gia gia sẽ tìm một quản gia giúp cậu, nhưng cậu cũng không nghĩ đến lại tìm một người trẻ như vậy.

" Ngươi có sở trường đặc biệt gì?"

" Sở trường? Trồng linh thảo có tính không?"

" Trồng linh thảo?" Giang Yến Lê cười:" Không tính, ta cần quản gia giúp đỡ việc trong nhà. Nếu ngươi không làm được, thì đi đi, ta không cần người mới."

" Nga? Giang lão tiền bối không có nói vậy."

" Ồ, vậy gia gia ta nói gì?"

" Ông nói, thiếu gia cần bồi dưỡng một quản gia trung thành, tìm người bằng tuổi là thích hợp nhất. À, đây là sơ yếu lí lịch của tôi, mời thiếu gia xem."

Thân thể này năm nay đã mười sáu mười bảy, luyện khí tầng sáu, cũng xem như không tồi.

Mà thanh niên trước mặt, đã trên dưới 20 tuổi, nhưng chỉ mới có luyện khí tầng bốn.

Cái này nói lên, tư chất của người này cũng bình thường.

Giang Yến Lê không hiểu Giang lão gia đang nghĩ gì, tại sao lại nghĩ cậu muốn bồi dưỡng thuộc hạ trung thành?

Thôi thì chuyện đã như vậy rồi, cậu có thể thử một chút.

Giang Yến Lê lật xem sơ yếu lí lịch của cao Mạc Đan, nhìn vài lần, sau đó lại tiếp tục nhìn Cao Mạc Đan.

Thì ra người này là trưởng bối, có quan hệ họ hàng với gia gia nên gia gia mới đồng ý cho hắn đến đây.

" Được rồi, ta mặc kệ ngươi am hiểu cái gì. Nếu đã đến đây làm quản gia, thì phải có bộ dáng của quản gia, trước tiên ta phải khảo nghiệm năng lực của ngươi đã. Bây giờ ngươi đi ra ngoài, xử lí đám người đứng trước cửa đi, đừng để họ chửi bới nữa. Mặt khác, chuyện gia gia ta tấn cấp kim đan, không cần tỏ vẻ bất cứ cái gì, cũng không được hứa hẹn với bọn họ cái gì. Ta không cần một quản gia chỉ biết gây ra rắc rối, ngươi hiểu không?"

Hai mắt Cao Mạc Đan chớp chớp, nhìn Giang Yến Lê, kích động gật đầu:"Vâng, ta sẽ không để thiếu gia thất vọng."

Thật ra, hắn không nói với Giang Yến Lê mình tới đây là để tị nạn.

Trước đây hắn đã đến nhiều nơi, nhưng đều không tránh được, bây giờ chỉ có Giang gia mới có thể khiến người bên kia lui đi.

Cao Mạc Đan cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhìn bóng lưng Giang Yến Lê rời đi, hắn cũng phấn chấn bước ra ngoài.

Ngoài cửa có rất nhiều người đang đứng, mỗi người đều mang theo một phần lễ vật, cãi nhau ồn ào.

Điều kì lạ là những gia tộc lớn không còn đứng đó nữa, những người đến đều là tán tu và một vài gia tộc nhỏ. Thậm chí trong đó còn có nhóm tu sĩ ở Đế Đô.

Cao Mạc Đan nhìn xung quanh, không biết đang tìm cái gì, cuối cùng hình như xác nhận được cái gì đó, nhẹ nhàng thở ra.