Chương 39: Ác mộng

Giang Yến Lê ở trên giường đột nhiên tỉnh dậy.

Cậu vừa nhìn thấy cái gì?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu nhìn thấy Tư Mặc Hàn ngồi trên xe lăn, lạnh nhạt nhìn bọn họ, thậm chí còn cầm súng chỉ về phía cậu, nói:" Bang!"

Kế tiếp, một viên đạn đã bắn trúng vào tay cậu!

Trong lòng Giang Yến Lê có dự cảm không tốt, cậu rất muốn biết, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?

Tại sao cậu lại gặp phải ác mộng này?

Cầm điện thoại, tìm số điện thoại riêng mà Tư Mặc Hàn đã đưa cho, một lúc lâu sau, Giang Yến Lê mới bấm máy.

Chuyện của Giang gia đã ổn định lại.

Các chuyên gia do Tư Mặc Hàn gửi đến, so với tưởng tượng của Giang Yến Lê còn giỏi hơn.

Giang lão gia bế quan, tất cả mọi chuyện trong nhà đều rơi vào tay cậu.

Ngay cả chuyện của căn cứ linh điền, cũng rơi vào tay cậu.

Đặc biệt là sau khi Tư Mặc Hàn đem linh thảo trong linh điền nhổ đi, nhân viên trong căn cứ luôn truy hỏi Giang Yến Lê nên trồng linh thảo gì mới tốt.

Lúc này, tờ đơn kia của Giang Chung đang thúc dục vô cùng gấp, nhưng linh thảo trong nhà đã hết. Giang Yến Lê nghĩ có nên lấy linh thảo trong không gian ra ứng phó không, nhưng cuối cùng vẫn không lấy.

Cậu không thể bại lộ không gian, coi như tổn thất một chút cũng không sao.

Tút tút tút.

Tút tút tút.

Điện thoại đã vang lên một thời gian, nhưng không có ai bắt máy.

Giang Yến Lê không sợ làm phiền người khác, vẫn cứ gọi điện cho Tư Mặc Hàn.

Trong đầu cậu vẫn còn nguyên hình ảnh những tiếng nổ vang ngập cả bầu trời, đám người Tư Mặc Hàn bị những vụ nổ này che khuất.

Ba ngày, vụ nổ kéo dài trong ba ngày!

Trong mộng, nhìn Tư Mặc Hàn trải qua tất cả những chuyện này, Giang Yến Lê không thể nào bình tĩnh lại.

Cậu không biết tại sao mình lại mơ thấy những chuyện này?

Đây cũng chỉ là một giấc mơ, là cậu suy nghĩ quá nhiều, hay thực sự đã có chuyện gì đó xảy ra?

Tóm lại, cậu muốn gọi cho Tư Mặc Hàn để xác nhận chuyện này.

Không có ai trả lời điện thoại, Giang Yến Lê lại càng khẩn trương hơn.

Cậu đi đến bên máy tính, lên mạng tìm kiếm những chuyện có liên quan tới kì binh áo trắng, không tìm thấy bất kì thông tin liên quan nào, cậu lại tìm kiếm về Đế Đô.

Nhưng trên mạng rất im ắng, chẳng có tin tức nào cậu muốn tìm cả.

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng.

" Thiếu gia, nên rời giường. Hôm nay không có nhiều chuyện lắm, thiếu gia có thể đi học viện nhìn xem."

Giang Yến Lê không ngẩng đầu, vẫn theo dõi tiếp, bất kể là diễn đàn hay bài đăng, chỉ cần liên quan đến Đế Đô, nhất là Kì binh áo trắng, cậu sẽ không bỏ qua." Đi học viện?"

Giang Yến Lê nói:" Đúng rồi, Cao quản gia, ngươi đi hỏi thăm một chút, bên Đế Đô có chuyện gì phát sinh không? Ví dụ như về giới thượng lưu, về Kì binh áo trắng."

" Về Kì binh áo trắng?" Cao Mạc Đan đứng ở một bên, nghi hoặc hỏi:" Thiếu gia muốn biết cái gì?"

" Chính là.... ta muốn biết có chuyện gì xảy ra với kì binh áo trắng hay không?

Cao Mạc Đan cười nhạt, nói:" Chuyện này không có khả năng, thiếu gia cứ yên tâm."

" Vì sao không có khả năng?"

" Bên trong Kì binh áo trắng chiếm một nửa nhân tài của đế quốc, thực lực vô cùng cường đại. Cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ là người khác, Kì binh áo trắng không bao giờ xảy ra chuyện được." Cao Mạc Đan hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Kì binh áo trắng, ở đế quốc, không có ai có thể làm đối thủ của Kì binh áo trắng.

Giang Yến Lê thở dài.

Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn luôn nhớ đến Tư Mặc Hàn trong sách.

Anh cả đời tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Một người phong thái trác tuyệt như vậy mà phải ngồi xe lăn, đó chẳng khác nào là một cực hình!

Trong sách nói qua, ngay lúc Tư Mặc Hàn bị thương, chân anh vốn có thể chữa được. Nhưng cấp trên cố ý không cấp tài nguyên cho anh, trì hoãn thời gian chữa trị tốt nhất. Ở thời đại này, gần như không có ai có thể luyện chế Sinh Cốt Đan, Tư Mặc Hàn dù có mạnh đến đâu, cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.

" Ngươi cứ đi kiểm tra trước đi! Ta dạo này thường gặp ác mộng, có linh cảm Kì binh áo trắng đã gặp chuyện không may."

Cao Mạc Đan thấy sắc mặt của Giang Yến Lê tái nhợt, cuối cùng cũng gật đầu nói:" Vâng."