Chương 40: Bồi dưỡng linh thảo (1)

Giang Yến Lê thấy Cao Mạc Đan xuống dưới điều tra, trong lòng vẫn không yên tâm, len lén tiến vào bên trong không gian.

Cậu nghĩ, A Ly là một thành viên của Kì binh áo trắng, có lẽ sẽ có tin tức.

Bình thường, cậu sẽ tu luyện vào ban đêm. Tu luyện đầy đủ sẽ đi ra, thấy sắc trời còn sớm sẽ ngủ một giấc, như vậy sẽ có sức sống hơn. Nhưng sau khi gặp ác mộng, cậu không muốn lãng phí thời gian một chút nào.

"A Ly, A Ly, ngươi đang ở đâu?"

Giang Yến Lê gọi A Ly khắp nơi, nhưng nghĩ đến A Ly không nghe được thì dừng lại, đi xung quanh tìm kiếm thân ảnh của đối phương.

Cái không gian linh điền này cũng không nằm trong tầm khống chế của cậu.

Trong này được bao phủ bởi thần thức của Tư Mặc Hàn, chỉ có Tư Mặc Hàn mới có thể khống chế nó. Tư Mặc Hàn hẳn là có thể cảm nhận được nơi này. Nhưng điều Giang Yến Lê lo sợ chính là tình huống của Tư Mặc Hàn quá nghiêm trọng, không thể cảm nhận được nơi này.

Cậu cùng Tư Mặc Hàn mới vừa hợp tác, cũng không hy vọng Tư Mặc Hàn sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ cậu còn không xác định được Tư Mặc Hàn có xảy ra chuyện hay không. Để phòng ngừa vạn nhất, Giang Yến Lê cảm thấy mình nên tìm tin tức chính xác sẽ tốt hơn.

Nên làm cái gì bây giờ?

Đáng lẽ lúc trước nên nhắc nhở hắn nhiều hơn. Nếu hắn gặp tai họa, bị tàn tật, thì hắn sẽ làm gì? Giang Yến Lê vô cùng lo lắng, nhưng lại không tìm được biện pháp nào.

" Đúng rồi!" Hai mắt Giang Yến Lê đột nhiên sáng lên, " Ta nhớ ra rồi."

Trong sách nói qua, cái chân bị thương của Tư Mặc Hàn vốn dĩ có thể chữa được, nhưng đối thủ một mất một còn của hắn lại khống chế tài nguyên, thậm chí những quân nhân dưới trướng Tư Mặc Hàn cũng không được chữa trị, dẫn đến Kì binh áo trắng bị tổn thất nặng nề, Tư Mặc Hàn cũng bị tàn phế .... Nhưng nếu có đủ linh thảo thì sao?

Giang Yến Lê nhìn không gian linh điền, khắp nơi trồng đủ loại linh thảo, mặc dù chủng loại không nhiều, nhưng.... sẽ có hy vọng phải không?

Linh thảo trong không gian phát triển nhanh hơn bên ngoài nhiều.

Nếu như cậu sử dụng thêm linh lực thuộc tính mộc, tốc độ phát triển cũng sẽ nhanh hơn.

Vì để thí nghiệm linh lực thuộc tính mộc của mình có tác dụng như vậy không, Giang Yến Lê đi tới ruộng linh thảo. Đào một gốc linh thảo chưa thành thục, sau đó đưa linh lực của mình vào.

Giang Yến Lê khẩn trương nhìn linh thảo trong tay, chỉ thấy linh thảo vốn dài một tấc đã lập tức dài ra ba tấc, tiếp tục đưa linh lực vào, linh thảo đã thành thục một phần ba.

* 1 tấc = 10 cm

Trong mắt Giang Yến Lê hiện lên một mạt khinh hỉ.

" Thật sự có thể làm được!"

Cậu vốn chỉ muốn thử một chút, không nghĩ tới sẽ thành công.

Cậu thử đưa càng nhiều linh lực vào trong linh thảo, một lúc sau linh thảo đã thành thục. Mà tiếp tục đưa linh lực vào, linh thảo vẫn sẽ phát triển, nhưng sẽ nở hoa kết trái, cuối cùng chỉ còn một cái cành cây khô quắt và một bàn tay đầy hạt giống.

Nội tâm Giang Yến Lê có một loại hưởng thụ.

Cậu thật sự đã nhìn thấy cuộc đời của một cây linh thảo, còn lưu lại một bàn tay đầy hạt giống.

Nếu cậu tiếp tục đưa linh lực vào, những hạt giống đó sẽ tiếp tục bén rễ nảy mầm, từ từ lớn lên, trải qua một đời, sau đó lại tiếp tục để lại hạt giống, vô tận.

Tại sao lại thế nhỉ? Hẳn là hiện tượng tư nhiên đi!

Trong đầu Giang Yến Lê có thứ gì đó lóe qua.

Giang Yến Lê mông lung muốn bắt lấy, cậu cảm thấy đây là vật rất quan trọng, nhưng càng nghĩ càng không nghĩ ra đó là cái gì.

Cuối cùng, Giang Yến Lê thở dài, không thèm nghĩ nữa.

Không biết từ khi nào, A Ly dã đứng trước mặt Giang Yến Lê.

Trong tay anh cầm một nắm hạt giống, đưa cho Giang Yến Lê.

Giang Yến Lê khó hiểu, A Ly chỉ chỉ vào ngôi nhà nhỏ, rồi lại chỉ vào ngọn núi lớn, không ngừng khoa tay múa chân.

Giang Yến Lê minh bạch*, nói:" Ngươi muốn ta trồng những hạt giống này?"

* minh bạch = hiểu

A Ly gật đầu.

Giang Yến Lê gật đầu nói:" Được, chẳng qua ta có việc muốn hỏi ngươi, ngươi có thể liên hệ với thiếu tướng không?"

A Ly dừng lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.

" Có nghĩa là gì?"

Lắc đầu, ý nói chuyện này là bí mật, cho dù là Giang Yến Lê cũng không thể biết.

Gật đầu, là bởi vì anh biết cách liên hệ với Tư Mặc Hàn.

Lần này Giang Yến Lê nhìn A Ly khoa tay múa chân một lúc, vẫn không hiểu ý tứ của anh.

Cuối cùng, A Ly phải viết chữ lên mặt đất, Giang Yến Lê mới có thể hiểu được.

Trên mặt Giang Yến Lê hiện lên sự thất vọng, nhưng cũng biết đây là chuyện bí mật, cậu không cần biết những gì cậu không nên biết.

" A Ly, ta có một dự cảm không tốt. Ngươi biết không? Thiếu tướng sẽ gặt một đại nạn, tối hôm qua ta vừa nằm mơ, sau khi hắn trải qua kiếp nạn, hai chân sẽ bị tàn tật! Nhưng..."

Giang Yến Lê chú ý nhất cử nhất động của A Ly, phát hiện A Ly không hề tỏ ra một chút mất kiên nhẫn hay tức giận nào.

Cậu có chút không hiểu tâm lý suy nghĩ của thằng nhãi này, hít sâu một hơi nói:" A Ly, ta cần ngươi giúp. Ngươi thử liên hệ với thiếu tướng một chút xem sao? Ít nhất để ta biết hắn vẫn còn an toàn."

A Ly cảm thấy nghi hoặc, sau đó lắc đầu, đẩy đẩy hạt giống cho Giang Yến Lê.

Giang Yến Lê biết chính mình quá cưỡng cầu, hơn nữa cậu chỉ nằm mơ, lời nói không có chứng cứ, làm sao A Ly sẽ tin được? Cậu nhìn hạt giống trong tay, cũng chỉ có một phương pháp khiến cậu an tâm hơn.

Chí ít bồi dưỡng nhiều linh thảo hơn chút, để khi Tư Mặc Hàn xảy ra chuyện, cũng không đến mức không có linh thảo dùng.

" Được rồi, ta sẽ bồi dưỡng."

Giang Yến Lê cầm hạt giống, đưa linh lực vào.

Nhưng khi cậu đưa linh lực vào mới phát hiện, đây không phải hạt giống linh thảo, mà là hạt giống linh quả.

Loại linh quả này trên thị trường vô cùng trân quý, có tiền cũng không mua được, nhưng căn bản là vô dụng với cậu .

Giang Yến Lê buồn bực, A Ly bị sao vậy?

Giang Yến Lê bồi dưỡng ra năm cây linh quả, kết trái vô cùng nhiều, hồng quả ướŧ áŧ tươi đẹp, bạch quả, hắc quả, hoàng quả, có quả còn to bằng trái đu đủ.

Số còn lại to bằng ngón tay cái, đứng dưới bóng cây, còn có thể ngửi được một mùi thơm phức, nhìn thôi đã muốn ăn rồi.

Nhưng điều quan trọng nhất hiện tại không phải là ăn trái cây, mà là...

Giang Yến Lê nhìn thoáng qua A Ly lần thứ hai, rõ ràng anh ấy cảm thấy tâm tình cậu không tốt nên mới trấn an cậu bằng cách này.

Anh ấy còn hái thêm một ít hồng quả lại đây, tự mình ăn một quả, đồng thời cũng để Giang Yến Lê ăn một quả.

Giang Yến Lê cầm trái cây, không thể ăn, cũng không thể không ăn.

" Thôi, ta hiểu ý tứ của ngươi." Giang Yến Lê cười khổ nói:" Ngươi đã gieo trồng hết hạt giống linh thảo trong nhà gỗ rồi sao?"

A Ly gật đầu.

Giang Yến Lê không dò hỏi, không phải ai cũng giống với gia gia, tin tưởng cậu vô điều kiện.

Nằm mơ những chuyện kì lạ như vậy, cậu cũng không biết nên giải thích nguồn gốc của mình như thế nào? Làm sao để người khác tin vào tính chân thực của lời mình nói.

Giang Yến Lê đi đến giữa linh điền, dùng linh lực tìm kiếm các hạt giống xung quanh. Sau đó cậu nhìn thấy một hạt giống, hình như còn có răng nanh, cậu không nhìn ra được chủng loại của nó, lại lớn hơn một chút rồi, Giang Yến Lê nghĩ vậy liền dùng linh lực làm nó mọc rễ và tiếp tục phát triển.

Trồng nhiều linh thảo thêm một chút, mặc kệ ai nói thế nào, đều có nhiều chỗ tốt.

Nguyên nhân khiến Tư Mặc Hàn bị tàn tật là do không đủ linh thảo.

Cậu không biết mình đang thiếu linh thảo nào, cũng không biết chính mình có thể làm gì, nhưng bồi dưỡng nhiều linh thảo một chút cũng không sai. Vì vậy Giang Yến Lê tiếp tục bồi dưỡng thêm bốn năm cây linh thảo khác, sau đó cậu lại tiếp tục bồi dưỡng thêm một loại linh thảo khác.

Cậu không tiếp tục bồi dưỡng linh thảo trong không gian nữa, mà sẽ bồi dưỡng tân linh thảo.

Linh lực trong cơ thể không đủ, cậu liền đi tu luyện, hấp thụ linh khí trong bốn phía, sau đó lại tiếp tục bồi dưỡng linh thảo, cứ như thế lặp đi lặp lại, cũng không biết cậu đã bồi dưỡng bao nhiêu linh thảo, vì vụ này mà cậu bị một trận mất ăn mất ngủ.

Giang Yến Lê cứ như vậy, tiến vào trạng thái tập trung bồi dưỡng linh thảo, nhất thời quên mất chuyện của Tư Mặc Hàn. Thẳng đến khi không thể sử dụng linh lực được nữa, cậu mới rời khỏi không gian.

Lúc này, ở bệnh viện quân khu của Đế Đô.

Sắc mặt của lão trung tướng nghiêm túc, vết sẹo nhỏ ở mắt trái nhảy lên, càng khiến ông thêm lãnh khốc khủng bố, không ai dám đến gần.

Tay ông bị quấn băng, phần lớn vết thương trên cơ thể đã tốt hơn một nửa, không tổn thương đến chỗ trí mạng, rất nhanh có thể lành lại.

Đẩy một cửa phòng vip đi vào, lão trung tướng nhìn thấy Tư Mặc Hàn đang ngồi bất động trên giường bệnh.

Không phải hắn không muốn động, mà là hai chân hắn không thể động.

Không phải đơn giản như thương gân đoạn cốt, mà là trúng độc. Vì áp chế độc tính nên hai chân hắn không thể cử động được nữa. Muốn nhanh chóng khôi phục cũng không được, chất độc đó đã tạo thành thương tổn cho hắn.

Không thể dùng thuốc, vì không biết độc là gì, bọn họ không thể tìm được cách giải độc, chỉ có thể kéo dài tiếp.

Sắc mặt Tư Mặc Hàn tái nhợt, trông rất suy yếu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến thói tùy tiện phong hoa của hắn. Nếu không phải đã biết hình huống của hắn, đúng là nhìn không ra hắn là bệnh nhân.

Sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, dáng vẻ thanh thản, phảng phất như người trúng độc không phải hắn.

" Thiếu tướng." Hai mắt lão trung tướng đỏ hoe, ông hận không thể thay thiếu tướng bị thương,nhưng không ai có thể thay thế được, điều đó làm ông rất đau lòng.

" Ân." Tư Mặc Hàn nhàn nhạt gật đầu, nghĩ đến lời nói của Giang Yến Lê ở trong không gian, đột nhiên có chút buồn cười.

" Tiểu gia hỏa kia vẫn luôn tìm ta?"

Lão trung tướng nghi hoặc: “Ý của thiếu tướng là gì?”

" Cậu ta nói mình nằm mơ thấy ta bị thương, hai chân bị phế, ngươi nói xem có kì quái hay không?"

" Cái gì?" Tư Mặc Hàn vô cùng bình tĩnh, nhưng lão trung tướng không có cách nào bình tĩnh được "Chuyện này, sao có thể?"

" Khi ta nói chuyện riêng với tiểu gia hỏa đó, cậu ta nói ta có một kiếp nạn, không nghĩ đến nó lại thật sự xảy ra." Tư Mặc hàn cảm thán, tiếp theo lại chuyển gió nói:" Tô Triệt chạy rồi?"

Lão trung tướng dừng lại, lập tức đứng thẳng người, nói: "Báo cáo thiếu tướng, đúng thế."

" Người áo đen đâu? Có tra ra được người nào không?"

" Không có, hắn giúp Tô Triệt đào tẩu, đã chết."

" Thật đáng tiếc, dược liệu được mang đến chưa?"

Nói tới đây, hai mắt lão trung tướng hiện lên sự tức giận, nhưng vẫn kìm nén xuống.

Tư Mặc Hàn lạnh lùng, nói:" Bên trên vẫn chưa phân phát thuốc xuống?"

" Không có."

Nghĩ đến đây, sắc mặt lão trung tướng càng thêm khó chịu.

Phía trên có người cố ý chèn ép, nhưng người này không phải ai khác, chính là....Lão trung tướng nhìn thoáng qua Tư Mặc Hàn, cuối cùng vẫn không nói ra.

Loại chuyện này, nói ra ai cũng sẽ thương tâm, thiếu tướng đã biến thành như vậy rồi, ông không muốn khiến hắn thương tâm nữa.

Tư Mặc Hàn sao lại không hiểu ý tứ của lão trung tướng, nhưng hắn cũng không muốn dây dưa chuyện này.

" Thôi, chẳng qua chỉ là giải độc thôi, nhưng các huynh đệ bị thương, không thể không chữa..." Dứt lời, hắn vung tay lên, trong phòng bệnh xuất hiện ba sọt linh thảo. " Ngươi nhìn xem cái nào là linh thảo giải độc, sau đó đi tìm nhi tử nhà họ Trịnh, Trịnh Nghị để luyện chế, nhớ phải giữ bí mật, đừng để người khác biết. Dược liệu còn lại giao cho những huynh đệ bị thương, không thể bạc đãi họ được." Đương nhiên, những kẻ phản bội hắn đều phải trả giá!

" Thiếu tướng, độc này còn chưa biết là gì?"

" Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được." Hắn gửi cho Trịnh Nghị một ống máu, là độc gì cũng sẽ sớm bị tra ra, không tra ra thì hắn cũng không để Trịnh Nghị tùy tiện diều chế thuốc giải.

"Vâng, Thiếu Tướng!"

Lão trung tướng nhìn ba giỏ linh thảo, hình như đám linh thảo này mới được hái.

Gần đây bọn họ không được cấp bất kì linh thảo nào, vậy chỉ có.... Giang gia.

Bọn họ chẳng qua chỉ là đóng giữ mấy ngày cho Giang gia, vậy mà lại có ba sọt linh thảo.

Ngược lại, bọn họ cho tới giờ vẫn chưa được cấp trên tiếp viện qua, bên dưới các huynh đệ bị thương rất nghiêm trọng, nhưng chỉ có thể sử dụng phương pháp phổ thông điều trị.

Nghĩ đến chất độc bị áp chế của Tư Mặc Hàn, sắc mặt lão trung tướng trở nên nặng nề.

Cũng may có những linh thảo này của Giang gia, nếu không ông không biết mình phải làm gì?