Chương 13: Tam hoàng tử 1

Một thiếu nữ với khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp như hoa đào, đôi môi mỏng mềm mại hơi nhếch lên, dáng điệu uyển chuyển mơ hồ lộ ra.

Tuy nhiên, khi nàng ngước lên nhìn lũ chim vàng anh đang hót ríu rít ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy một luồng khí tàn khốc cắt qua cảnh đẹp trước mắt, nàng nâng nâng tay trái, nói với người hầu ở bên cạnh:

“Ngươi lại đây.”

Mãi đến khi người hầu ghé sát tai vào cạnh nàng, nàng mới mở miệng nhẹ nhàng nói:

“Chiều nay ngươi gọi đứa nô tì đó đến gặp ta.”

“Công chúa, người muốn gì ở nó?” Nàng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, chăm chú cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

“Ta muốn nó trở thành công cụ của ta,” đôi mắt nàng tối sầm lại, “Ta nghe nói cha ta đặc biệt thích những người đẹp, có bộ ngực to và vòng eo đầy đặn. Tình cờ, ta lại có một đứa như thế ở bên cạnh.” Nàng cười lạnh một tiếng.

Nàng yêu phụ hoàng của mình, giữa họ là một mối quan hệ lσạи ɭυâи, nhưng thân thể nàng không phải là sở thích của ông ta, nếu nàng muốn giữ ông ta lại thì sinh hài tử thôi vẫn là chưa đủ, điều quan trọng nhất là chiếm được trái tim của người đàn ông đó.

Nam nhân thích cái gì? Chính là sắc đẹp.

Nàng có bên mình vẻ đẹp mà cha nàng yêu thích nhất. Cho dù hoàng hậu có nhảy múa bao nhiêu đi chăng nữa, trái tim của phụ hoàng cuối cùng vẫn sẽ lưu lại trong Ánh Tuyết Các của nàng.

“Vâng.” Người hầu gật đầu.

Ở bên kia.

"Ngươi đi theo ta." Người hầu dẫn Đỗ Thi Thi đến phòng ngoài của Trần Hiểu Nguyệt, lúc này Trần Hiểu Nguyệt đang ngồi trên ghế chính trong sảnh phụ, nhấp một ngụm trà thơm.

"Ngươi đến rồi!" Nàng đặt tách trà xuống, ngước mắt ra hiệu cho nữ nô tì lui ra, sau đó đứng dậy, nàng mỉm cười, khoác cánh tay Đỗ Thi Thi như với một người em gái, giọng nói trong sáng dịu dàng như một đứa trẻ ngây thơ:

"Bổn cung có biết tên họ của ngươi không nhỉ?"

Đỗ Thi Thi không hiểu được câu hỏi của nàng nên thành thật trả lời:

"Thi Thi."

"Thi Thi rất đẹp," nàng mỉm cười và nhìn Đỗ Thi Thi, dung mạo của Đỗ Thi Thi thực sự rất mỹ miều.

Không phải là một vẻ đẹp thanh tú, nàng lại sở hữu vẻ đẹp có thể mê hoặc đàn ông, hơn nữa thân hình nàng còn có bộ ngực khủng và cặp mông đầy đặn, quả thực là một mỹ nhân chỉ có trong lời đồn.

Dù nảy sinh lòng ghen tị và muốn gϊếŧ nàng đến mức nào, thì vẫn phải sử dụng nàng làm quân cờ rồi mới có thể kết thúc trò chơi.

"Công chúa gọi nô tì có việc gì sai bảo vậy?" Đỗ Thi Thi nâng nâng mí mắt, thắc mắc tại sao Trần Hiểu Nguyệt lại gọi nàng đến vào ngay ngày đầu tiên gặp nhau. Nàng nhớ rõ ràng trong “Cung dục thật sâu” đã miêu tả chi tiết rằng bảy ngày sau nàng sẽ đến đây, vào ngày sinh nhật của Trần Tư Trạch. Trần Hiểu Nguyệt lần đầu tiên đưa nàng đến đó, công chúa chưa hề biết tên nàng nhưng ngay lập tức đã cảm thấy nàng rất trung thành và muốn giữ nàng ở bên cạnh.

Ai mà biết được, Đỗ Thi Thi sẽ bò lên giường người nam nhân của nàng?

"Sư muội, mấy ngày nữa là sinh nhật của phụ hoàng ta, ta muốn dẫn ngươi đi cùng, ta cảm thấy ngươi là người thích hợp ở bên cạnh ta." Công chúa mỉm cười nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói.

“Làm sao một nô tì có địa vị hèn mọn như ta lại có thể đi cùng công chúa được?” Nàng cuối cùng cũng cảm thấy chuyện này quá kỳ quái, sao ngày này lại đến sớm như thế, vậy nên tốt nhất vẫn là uyển chuyển chối từ.