Chương 15: Sinh nhật

“Bò lên giường?” Trần Cơ Thường nhàn nhã xoay xoay mép tách trà trên bàn, nheo mắt lại, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng “Chuyện trong cung không ai biết rõ được, nhưng phụ hoàng hoang da^ʍ vô độ như vậy, nữ nhi ruột thịt của mình cũng có thể xuống tay.”

“May mà mẹ đẻ công chúa mất sớm, nếu bà ấy mà còn sống nhìn con gái và chồng mình như vậy chắc là tức chết luôn mất.” tên người hầu thầm nói 1 câu.

“Chuyện này ngươi cũng biết đến thế rồi thì bên ngoài kia ắt mọi người cũng rõ ràng chỉ là không nói ra thôi.” Trần Cơ Thường liếc mắt nhìn hắn, vén màn che bên tai lên, để người hầu đỡ từ trên giường đứng dậy.

“Ừ, chuyện hoàng hậu cùng nàng tranh sủng cũng ồn ào huyên náo.”

“Mẫu hậu hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, tuổi này hơn nửa cũng đã hoa tàn ít bướm. Lại tranh nhau muốn sinh con, bổn cung nhớ không lầm thì phụ hoàng đã 7 năm không có thêm con, ta chỉ sợ…” Hắn nhìn ra những cánh hoa tử đằng đang bay múa đầy trời ngoài kia lâm vào trầm tư.

“Tam hoàng tử người nói thế này là muốn nhúng tay vào sao?”

“Đến ngày sinh thần của phụ hoàng bổn cung sẽ cùng đi vào cung đưa lễ vật.” Hiện giờ hắn cũng chưa làm cái gì cả, vẫn muốn vào nhìn xem tình hình hậu cung là như thế nào, sự tồn tại của Trần Hiểu Nguyệt nhất định là tai họa.

***

Ba ngày sau.

Trong chính cung của Dung hòa điện sinh khí dạt dào.

Lúc này trên sân khấu náo nhiệt, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ. Ca hát nhảy múa, từng đợt từng đợt. Y nhân ngoái đầu nhìn lại như ánh trăng mờ ảo trâm vàng nạm ngọc hoa nhường nguyệt thẹn.

Trần Vu Trạch bị vây quanh giàn mỹ nhân ăn mặc mát mẻ vai trần trắng nõn, quốc sắc thiên hương, thướt tha đa tình. Không nhầm được đây chính là kỹ viện.

Nói đi cũng phải nói lại, hậu cung của hoàng đế chính là một vườn hoa gọi ai người đó đến, muốn ai người đó phục vụ. Nhưng đây như kỹ viện cao cấp chỉ phục vụ mình hoàng đế mà thôi, có người đẹp ngồi bên phục vụ ăn uống tận răng, lúc cao hứng cơn nứиɠ lên não liền gọi người tới làm một hai nháy cũng không có vấn đề gì.

Lúc này, Trần Hiểu Nguyệt một thân hoa phục, trâm cài đầy đầu, sang trọng nhàn nhã hướng gót sen đi tới. Mà đi theo phía sau nàng là một tiểu mỹ nhân dáng người đẫy đà, nàng đang bưng một khay trà, trên đó đặt một bình rượu trái cây bằng bạc với hai chén nhỏ.

Một mỹ nhân vẻ đẹp khác hẳn với những người nơi đây.

Thật ra chỉ cần lại gần một chút, liền có thể nhìn thấy nửa bầu ngực căng tràn lộ ra, theo từng nhịp bước chân liền nhìn thấy cặρ √υ" trắng như tuyết của nàng khẽ rung lên, thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy toàn bộ núʍ ѵú của mỹ nhân, bầu ngực to tròn không ngừng uốn éo đong đưa thật là khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Đỗ Thi Thi thấy mình khác biệt với các cung nữ khác là nàng ăn mặc mát mẻ lộ da thịt, trong lúc nàng đi đến có thể thấy được ánh mắt của nhiều nam nhân chăm chú nhìn nàng khiến nàng có chút sợ hãi.

Trần Hiểu Nguyệt sao lại yêu cầu nàng ăn mặc như thế này? Đỗ Thi Thi trong lòng không vui, không phải nàng chỉ là một người hầu đi phía sau thôi sao, cung nữ như nàng thế này không thể thu hút chú ý như vậy được.

Đoán rằng đã tới nơi, Trần Hiểu Nguyệt đột nhiên dừng lại, xoay người tươi cười với Đỗ Thi Thi nói “Thi Thi, bổn cung giờ muốn tìm một người, khi hắn tới đây ngươi cần phải rót đầy một ly rượu này cho hắn.”

Đỗ Thi Thi gật gật đầu, nàng cụp mắt liếc nhìn khay trong tay một cái, nghĩ thầm thì ra đây là quà gặp mặt. Cô có linh cảm người kia là bạn thân của Trần Hiểu Nguyệt.

“Công chúa, người kia là…”

“Nếu hắn nói cái gì, ngươi đều phải đáp ứng.” Trần Hiểu Nguyệt vờ như không nghe thấy câu nói kia, nàng cười cười nhìn chằm chằm khay rượu ánh mắt ý vị thâm trường.

Đỗ Thi Thi cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, có lẽ người này cũng là một vị hoàng tử hoặc công chúa nào đó.

Nàng chăm chú nhìn theo bóng dáng Trần Hiểu Nguyệt đang rời đi trên hành lang ngày càng nhỏ, dần dần biến mất. Lúc này nàng mới cảm thấy xung quanh không gian một mảng yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng biến mất không còn gì.

Rừng cây bốn phía rậm rạp không một kẽ hở, giống như một l*иg giam kín đáo, không khí oi bức hanh khô làm nàng cảm thấy ngột ngạt khó thở, mái hiên trên cao cũng không thể nhìn rõ.

Trên trán Đỗ Thi Thi đã bắt đầu rịn một tầng mồ hôi mỏng, nàng giơ tay dùng tay áo lau đi, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Đợi thêm một lúc nữa cũng không chắc Trần Hiểu Nguyệt đã quay trở lại. Mà lúc này hai chân nàng đã bắt đầu tê dại, cảm giác đau nhức, thế là Đỗ Thi Thi quyết định đi theo hành lang ban đầu Trần Hiểu Nguyệt rời đi xem ngươi mà nàng ta nói có tới hay không.

Lúc nàng đi tới một ngã rẽ, một bóng dáng cao lớn đỏ sậm đang di chuyển về phía nàng, Đỗ Thi Thi vui mừng khôn siết, liên tục lùi về phía sau, đến khi tới đình nghỉ mát nàng mới chịu dừng bước.