Chương 23: Si tâm vọng tưởng

Nhìn thấy nam nhân đã đứng dậy muốn bế nàng cùng nhau rời đi, Đỗ Thi Thi lo lắng nhìn hướng đình hóng gió cuống quýt hỏi:

“Này… ngươi làm cái gì vậy?”

Toàn thân nàng ê ẩm trừng mắt liếc hắn một cái.

“Bọn họ đã rời đi lâu rồi, ngươi còn không mau ra ngoài?” Trần Cơ Thường lạnh mặt liếc nàng.

“Hả, bọn họ mới làm được một lúc mà đã đi rồi?!”

“Hoàng đế cũng bốn năm chục tuổi rồi, sở hữu hậu cung mấy ngàn người, ngươi nói người có thể duy trì được bao lâu?”

“Ha! Hậu cung 3000 giai nhân, côn sắt bị mài mòn thành kim khâu ha ha ha!” Trong đầu Đỗ Thi Thi hiện lên câu châm ngôn “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, nàng nằm ở trong l*иg ngực nam nhân không ngừng ngọ nguậy lộn xộn, cảm thấy chuyện này buồn cười chết đi được. Hahaha.

“....Buồn cười đến như vậy sao? Nhìn dáng vẻ phấn khích này của ngươi chắc là đã khôi phục lại như bình thường rồi nhỉ, chi bằng đi xuống tự thân vận động vậy.” Trần Cơ Thường không cho nàng chút mặt mũi nào lạnh lùng nói.

“Không, không, không, vị ca ca này, tiểu nữ bị người thao hiện tại cả người mệt mỏi, hai chân không thể khép chặt, làm sao tự đi được đây.” Nàng nhanh tay giữ chặt lấy cánh tay hắn ta, dán sát vào mặt hắn ánh mắt thâm tình đong đưa, ý vị thâm trường, nào ngờ bị bàn tay hắn khẽ tát đẩy mặt ràng xê ra.

“Đừng có lộn xộn, không thì ta liền đem ngươi đè xuống đất đυ. tiếp, đến lúc đó ngươi muốn bò về cũng không có sức bò đâu.” Khóe môi Trần Cơ Thường run run, ở bên tai nàng cười lạnh một tiếng, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt nàng đang đen sì lại.

“Quá đáng!” Đỗ Thi Thi bĩu môi, quay đầu không để ý tới hắn.

“Giờ ta và ngươi trở về tắm rửa một cái, sau đó trở về Ánh Tuyết Các, không cần nói sự việc ngày hôm nay cho Trần Hiểu Nguyệt, chỉ cần nói với nàng ngươi bị một công công gọi đi có việc gấp.”

“Không sợ nàng sẽ đi điều tra biết được ta nói dối ư.”

“Không phải lo, việc đó cứ giao cho ta.”

Đỗ Thi Thi nuốt nước miếng, sau đó gật đầu như gà mổ thóc.

Sau đó nàng được nam nhân bế đến một cung điện bốn phía hoang vắng, nhìn hoang vu không có hơi người, nhưng kỳ thật mọi thứ được che giấu ở khoảng sân rộng lớn phía sau cung điện kia.

Những rễ cây to lớn cằn cỗi trồi lên từ dưới lòng đất, những rễ cây này lan tầm 10 mét xung quanh một thân cây tử đằng khổng lồ chót vót ở giữa sân, nhưng khung cảnh đẹp đẽ nhất chính là biển hoa tử đằng màu tím đang nở rộ bao trùm lấy toàn bộ sân lớn, cánh hoa tím nhạt bay phiêu tán đầy trời mang theo hương thơm thoang thoảng vấn vương người ta.

Ngay cả những tia nắng mặt trời cũng như được ủ qua hương hoa tử đằng vậy.

Thậm chí trên từng phiến lá còn đọng những giọt nước long lanh tí tách rơi xuống.

Đỗ Thi Thi ngây ngốc ngắm nhìn, khiến nam tử tóc bạc bên cạnh nhìn thấy buồn cười nhắc nhở:

“Ngươi không đi tắm rửa sao, còn ngây ngốc ở đây làm gì?”

“Nơi này thật đẹp… cung điện này là nơi ngươi ở sao?” Đỗ Thi Thi ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.

“Đẹp thật sao? Đã mười năm rồi không có ai nói với ta điều đó.” Giọng nói hắn dần trở nên ảm đạm.

“Đã có chuyện gì xảy ra sao?” Đỗ Thi Thi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ngoái đầu nhìn nam nhân tóc bạc ngang eo.

“Không có gì cả, ngươi nhanh đi tắm rửa đi, ta đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho ngươi ở phía trong, xong xuôi sẽ có người đưa ngươi trở về.” Hai tay hắn chắp ở phía sau, ngẩng mặt lên nhìn về phía cây tử đằng.

“Được rồi, nếu trong lòng ngươi có tâm sự gì không thể giải quyết đều có thể kể ra với ta.” Khi nàng đã đi được vài bước, khuôn mặt khẩn trương vội nói.

“Vì sao?” hắn không quay lưng lại, nói vọng lại nơi Đỗ Thi Thi.

“Bởi vì… Bởi vì ta còn nợ ngươi một ân tình.” Nói thật là chính nàng cũng không tìm được lý do gì, chỉ đành cười xấu hổ. Mặc dù hai người không có tình cảm gì, nhưng cũng đã quan hệ thân mật với nhau, gọi là quan hệ bạn bè cũng coi như hợp lý.

“Ngu ngốc.”

“Ngu ngốc… Ngươi… ngươi sao lại có thể nói chuyện như thế chứ! Dù gì ta thấy bây giờ chúng ta cũng là bạn bè của nhau rồi.”

Ừm … bè không phải bạn.

“Nhanh đi tắm rửa, đừng nhiều lời nữa.”

Đỗ Thi Thi khó hiểu lẩm bẩm:

“Quái nhân.”

Đợi đến khi nàng đi ra từ phòng tắm, Trần Cơ Thường đã sai bảo người hầu dẫn Đỗ Thi Thi lên xe ngựa, trước khi rời đi nàng vẫn còn một điều muốn biết, nhìn hắn hỏi:

“Ta còn chưa có biết tên của ngươi là gì.”

“Ngươi không cần biết.” Ánh mắt sâu thẳm của hắn lóe lên rồi nhanh chóng ảm đảm lại.

“Vậy công tử về sau có việc gì cứ tới tìm ta, ta nhìn ra được hôm nay ngươi đang có khúc mắc trong lòng.” Thấy hắn ngắm nhìn cây tử đằng thâm tình như vậy, chẳng lẽ là của người thương trồng?

Hoặc là có ký ức vui vẻ, nhìn vật nhớ người?

Trần Cơ Thường liếc nhìn nàng:

“Nếu ngươi còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ sai người khâu mồm ngươi lại luôn.”

Ngón tay hắn siết lại nắm chặt cổ tay áo, không để cho mình có biểu cảm gì thất thố.

Đỗ Thi Thi không sợ hắn đe dọa, nàng nuốt nước miếng khẽ nói:

“Nói thật, hôm nay ngươi đã giúp ta, nếu không có ngươi kịp thời ra tay ta cũng không biết sự việc sẽ như thế nào, cứ xem như ta nợ ngươi một ân tình.”

“ n tình?” Ngay cả trinh tiết nữ nhân cũng bị hắn lấy đi rồi, ân tình này nàng định lấy gì trả hắn tiếp đây.

“Được rồi, ngươi muốn gì đều có thể nói, chỉ cần trong khả năng của ta, ta sẽ làm hết sức. Tạm biệt ngươi, hẹn gặp lại.” Đỗ Thi Thi vẫy tay với hắn, xoay người nghênh ngang rời đi.

“Đúng là một kẻ si tâm vọng tưởng.”