Chương 33: Tử Kính Cung

Sáng sớm ngày hôm sau, mưa phùn lớt đầy trời.

Tường đỏ dọc hành lang bên ngoài sân giống như được cơn mưa điên cuồng tối qua gột rửa sạch sẽ, không gian yên tĩnh, mọi thứ xung quanh tuy nhìn có vẻ mục nát nhưng vẫn chịu đựng được sự tàn phá mạnh mẽ hôm qua.

Một nữ tử trang phục hồng phấn tay cầm một hộp gỗ màu đỏ đang đi dọc theo con hẻm lát đá ẩm ướt. Khuôn mặt nàng kiều diễm, khóe miệng khẽ mỉm cười, hiển nhiên là tâm tình rất tốt. Đôi giày trắng vội vã bước nhanh qua từng viên đá lót đường đang còn đọng nước, không khỏi dính một vài giọt nước vẩy lên làm ố đậm 1 mảng trên nền giày, ba cung nữ phía sau hoảng sợ chạy lên dùng khăn tay lau cho nàng.

“Bỏ đi, bổn cung phải nhanh chóng tới gặp tam ca.” Trần Hiểu Nguyệt vừa nghĩ tới vị ca ca tóc bạc lạnh lùng kia thì tâm tình lại vui vẻ hơn, đuổi đám cung nữ đang làm vướng chân nàng đi, bước nhanh tới Tử Kính Cung.

Không ngờ, lúc này đại môn Tử Kính Cung đang đóng chặt, người hầu gác cửa thường ngày cũng không thấy đâu.

Vừa sáng sớm nàng đã vội vàng tới Tử Kính Cung nhưng lại không có người đón tiếp, Trần Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nổi giận, liếc mắt ra hiệu cung nữ bên cạnh bước tới gõ cửa.

Lúc này Trần Cơ Thường còn đang dựa mình trên giường đệm êm ấm nhắm mắt dưỡng thần, người hầu đốt cho hắn một lô ngưng thần hương, khói trắng từ hương lô từ từ phiêu tán, tiên khí mờ mịt, không ai nỡ làm phiền phá vỡ khung cảnh này.

Nhưng mà khung cảnh yên tĩnh phiêu dật buổi sớm này cũng không giữ được lâu, bỗng nhiên một giọng nữ từ xa vọng đến phá vỡ sự an tĩnh nơi đây.

“Hiểu Nguyệt công chúa giá lâm.”

Nàng ta vậy mà dám lớn giọng trước của cung Tam hoàng tử.

Khí thế đột nhiên sắc bén, Trần Cơ Thường bực bội trở mình, lại bất ngờ ngồi dậy, bóp bóp cánh tay đang tê mỏi của mình. Khẽ nhăn mày, nâng cằm hỏi người hầu ở cửa “Đồng, ai ở bên ngoài kia?”

Người hầu nhanh chóng trả lời “Dạ, bẩm điện hạ Hiểu Nguyệt công chúa tới ạ.”

Nếu bình thường tỉ muội thân thiết tới thăm hẳn phải có dáng vẻ vui mừng, nhưng mặt Trần Cơ Thường lại tối sầm lại, âm trầm nhìn quang bốn phía, hầu kết khẽ động nói “Bây giờ là mấy giờ?”

Người hầu liếc mắt ra nhìn sắc trời bên ngoài “ Bẩm điện hạ, giờ Hợi ạ.”

“ Giờ hợi? Nàng ta tới sớm như vậy để làm cái gì?” Hắn lạnh giọng tự thắc mắc, hắn thật sự không hề có khúc mắc gì với nàng ta hết. Chỉ gặp nhau vài lần lúc lễ tết, nếu là có chuyện khác, hắn thật sự cũng không có nghĩ ra được gì.

“Điện hạ, người có muốn nô tài ra ngoài nói một tiếng không ạ?”

“Ngươi cho người mở cửa, bổn cung sẽ tới sau.” thân thể mảnh khảnh của Trần Cơ Thường từ trên giường êm ấm bước xuống. Đi đến sau bình phong, cởi bỏ bộ xiêm y lụa mỏng manh, hắn hơi cúi ngươi khiến cho một đầu tóc trắng như lụa rủ xuống đầu vai trắng nõn, lập tức che mất chiếc cằm duyên dáng. Nhưng giữa mái tóc trắng như bạc đang phiêu dật kia, đôi môi đỏ như chu sa của hắn lại càng nổi bật.

Cả đêm qua hắn không ngủ được. Trằn trọc bởi vì cung nữ nhỏ nhắn kiều diễm kia, không phải là nhất kiến chung tình, thậm chí lần đầu gặp nhau hắn còn cười nhạo chê cười nàng, con người hắn xưa nay lạnh nhạt vô tình không can thiệp vào việc của người khác, dù cho huynh đệ ruột thịt của mình sa vào trong nội đấu cũng nhắm mắt làm ngơ, vậy tại sao lại đưa tay ra giúp đỡ nàng chứ.

Đôi mắt ảm đạm Trần Cơ Thường bỗng nhiên nhìn thấy vết bầm màu nâu nhạt trên ngực mình, hắn kinh ngạc đưa tay lên sờ, khi ngón tay khẽ chạm đến cảm giác đau nhoi nhói truyền đến, hắn giật mình nhớ tới đêm hôm đó hoan ái, đây chẳng lẽ là nàng ta lưu lại ba hôm trước.

Trần Cơ Thường nhướng mày lên, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề vội vàng rời khỏi phòng ngủ, nào biết Trần Hiểu Nguyệt đã ở trong điện chờ được một lúc.