Chương 37: Nàng chết chắc rồi

“Tam ca, sao hắn lại tới đây?”

Trần Bạch Lạc nghe được âm thanh truyền đến từ cuối đường khẽ nhăn mày, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, giống như không muốn nhìn thấy hắn.

Lúc này Đỗ Thi Thi nấp phía sau hắn, sắc mặt cứng đờ hỏi “Tam hoàng tử?”

Thì ra người đó là tam hoàng tử.

“Thi Thi, nàng nấp ở đó làm cái gì?” Trần Bạch Lạc khó hiểu quay đầu cầm lấy tay áo kéo lên, muốn nàng đi lên phía trước với mình, không ngờ nàng lại liên tục lắc đầu, nhẹ giọng nó:

“Tam …. Điện hạ tới, chúng ta như thế này không ổn lắm.”

Trần Bạch Lạc không hề nghĩ vậy, trong chốc lát hắn đã hai mắt ngấn lệ giống như đứa trẻ chưa cai sữa.

“Không cần.”

“Ngũ đệ cũng không còn nhỏ nữa, sao lại cùng cung nữ lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì.”

Nam nhân đầu bạc mang gương mặt lạnh lùng xuất hiên từ chỗ rẽ, Đỗ Thi Thi nhanh chóng cúi đầu giả vờ không nhìn thấy hắn ta, thành thành thật thật làm tốt bổn phận một cung nữ.

Trần Bạch Lạc quay đầu lại nhìn chằm chằm nam nhân tóc trắng, không có đáp lời.

Thật ra thời điểm Trần Cơ Thường nhìn thấy Đỗ Thi Thi hắn vẫn luôn dùng ánh mắt nóng bỏng quan sát nàng, yết hầu nam nhân khẽ động, nữ nhân mà hắn vấn vương, nàng ta thật sự ở đây, Trần Hiểu Nguyệt ngươi làm thật tốt.

Đỗ Thi Thi lập tức cảm thấy toàn thân mình rét run, khí thế của đối phương bỗng nhiên khuếch trương, khiến nàng không thở nổi, nàng căn bản là không thể đối kháng, bởi vì người nam nhân này chính là một con sói đói đang chảy nước dãi nhìn chằm chằm con mồi.

Thế nên nàng lùi về sau vài bước, phỏng chừng Trần Bạch Lạc cũng phát hiện ra Đỗ Thi Thi và Trần Cơ Thường có gì đó khác thường. Nhanh chóng đưa tay ra ngăn nam tử đầu bạc kia tới gần.

“Tam ca, huynh cứ thế nhìn chằm chằm cung nữ của ta làm gì?”

Trần Cơ Thường lãnh đạm liếc nhìn hắn, khẽ cười một tiếng:

“Nhìn chằm chằm? Ta mà phải nhìn chằm chằm ư? E rằng người trong cung của đệ còn chưa đủ đẹp đâu.”

“Đương nhiên, ta là một hoàng tử không được sủng ái sao có thể so sánh cùng hoàng huynh được.” Trần Bạch Lạc khẽ hừ một tiếng, nhướng mày khıêυ khí©h.

“Ta? Ta cũng không khá hơn chút nào đâu.” Trần Cơ Thường tự cười giễu cợt, “Hiện giờ người được sủng ái nhất vẫn là Thái tử nhị ca.”

Thái tử? Là nam nhân mắt tím kia sao, Trần Vu Tuyết, nghĩ đến thì đúng là đã lâu không thấy hắn. Đỗ Thi Thi nhủ thầm trong lòng, nghe trộm hai người nam nhân trước mặt trò truyện.

“Người hôm nay tới đây làm gì?” Trở lại chuyện chính, Trần Bạch Lạc cũng không ngốc, hắn biết Trần Cơ Thường tới tìm mình là có vấn đề.

“Sáng nay Trần Hiểu Nguyệt tới cung của ta.” Hắn không nhanh không chậm mở miệng thong thả nói, hai mắt lại liếc nhìn cung nữ Đỗ Thi Thi vừa ngước mắt lên, trái tim thiếu nữ đột nhiên run rẩy, ngây ngốc cùng hắn đối mắt với nhau.

Trần Bạch Lạc cũng liếc bọn họ:

“Ồ, nàng ta không phải vẫn thường xuyên tới tìm huynh sao?”

Sắc mặt Đỗ Thi Thi căng thẳng mà duỗi tay ôm lấy ngực, không biết vì sao trong lòng nàng luôn có cảm giác khó chịu áp bách, tại sao khi nhắc đến Trần Hiểu Nguyệt lại có cảm giác khó chịu vậy chứ.

Nàng khẽ nhíu mày, tất thảy động tĩnh đều bị Trần Cơ Thường thu hết vào mắt, khẽ nói:

“Thường xuyên? Đệ nghe ai nói vậy. Trước đây nàng tới tìm ta đều bị ta từ chối không gặp.”

“Vậy hôm nay huynh cho nàng vào gặp à.”

“Đúng vậy.”

Đỗ Thi Thi hướng ánh nhìn về Trần Cơ Thường, hai mắt giống như dính cường lực nhìm chằm chằm miệng hắn.

“Ồ.” Trần Bạch Lạc ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nam tử đầu bạc.

“Nàng cho ta xem phật đèn ngọc lưu ly lấy từ chỗ ngươi.” Trần Cơ Thường đảo mắt quan sát ánh mắt đang run rẩy của Đỗ Thi Thi.

“Ồ.”

“Nàng nói trao đổi với đệ một người để lấy phật đèn ngọc lưu ly.”

“Không phải huynh rất thích phật đèn ngọc lưu ly sao, hoàng tỷ tặng cho huynh, huynh có thể không tốn gì vẫn có nó.”

“Dù cho có thích, ta cũng sẽ không để bị ai điều khiển, cung nữ này… đệ có muốn đổi lại không?”

Đang bình thường lắng nghe, âm thanh của Trần Cơ Thường giống như sét đánh bên tai, hai mắt Trần Bạch Lạc mở to, lạnh lùng nói lớn:

“Đổi? Huynh coi nàng là đồ vật ư!”

Sắc mặt Đỗ Thi Thi tái nhợt, ngước mắt nhìn Trần Bạch Lạc ở bên cạnh.

“Mặc kệ huynh muốn đổi hay không, ta cũng sẽ không giao nàng ra.” Thiếu niên lộ ra nụ cười khıêυ khí©h đầy kiêu ngạo, đột nhiên nắm chặt tay Đỗ Thi Thi, đem bàn tay trắng trẻo mịn màng của thiếu nữ đặt lên mặt mình, “Thật giống hương vị ấm áp của mẫu phi.”

Từ trước đến nay Trần Cơ Thường chưa từng gặp dáng vẻ này của ngũ đệ, mẹ nó thằng nhóc biếи ŧɦái này. Sắc mặt hắn tối sầm tiến lên khống chế cánh tay của thiếu niên, dùng lực đẩy sang bên cạnh, ôm Đỗ Thi Thi đang hoảng loạn nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà Đỗ Thi Thi lại buồn bã, vẻ mặt ưu thương nhìn chằm chằm Trần Bạch Lạc bị ném lại ở phía sau:

“Tên nam nhân chết tiệt này, sao ngươi có thể hèn hạ như vậy!” Hắn ta còn chưa có lên sân khấu đã bị quật ngã.

Không đợi nàng lấy lại tinh thần, nam nhân đang ôm nàng đột nhiên dùng sức tét vào mông, giọng nói lạnh lùng vang bên tai:

“Nữ nhân ngu xuẩn này, còn dám ngọ nguậy, bổn cung tìm ngươi lâu rồi, ngươi nên tự giác ngoan ngoãn đi.”

Mẹ nó, sao nàng lại ngửi ra mùi dấm chua ở đây, ai ui từ từ! Đau quá, mông đau quá!

“Đại ca, sao ngươi dùng lực lớn thế, không phải thân thể ngươi không khỏe sao!” Nàng xoa xoa cánh mông của mình, hai mắt ngấn lệ trừng nhìn hắn, không nghĩ tới sắc mặt hắn lại trầm xuống, thanh âm run rẩy nói với nàng:

“Ngươi chết chắc rồi.”