Chương 16

Từ lúc Tri Ly tỉnh lại, hoàn cảnh bốn phía xung quanh đều bình thản, giờ khắc này nghe được tiếng vang thê lương, nàng mới lần đầu tiên có cảm nhận chân thật về Vạn Ma Uyên.

Rằng tất cả mọi người đều sợ hãi Vạn Ma Uyên.

Nàng chà xát cánh tay lạnh lẽo, khẩn trương mà nhìn về phía người còn lại trong lốc xoáy.

Tạ Thần quần áo tung bay, khí tràng mạnh mẽ đến nỗi nàng cơ hồ không dám nhìn thẳng, nhưng tưởng tượng chính mình lập tức sẽ chết, dũng khí cũng dâng lên nhiều chút.

Linh lực tràn ra càng thêm lợi hại, tiếng vang thê lương cũng một trận cao hơn một trận. Tạ Thần sắc mặt càng ngày càng khó coi, phảng phất có thứ gì đang muốn xé nát thân thể hắn mà thoát ra.

Tri Ly nhìn chằm chằm Tạ Thần sắc mặt càng ngày càng khó coi, suy nghĩ miên man không có mục tiêu mà tự hỏi, hắn hiện tại thoạt nhìn không ổn lắm, cũng không biết có thể vượt qua được hay không. Nếu hắn chịu đựng được, nàng sẽ chết. Nếu hắn không chịu đựng được, nàng cũng sẽ chết, hay là hắn sẽ chết?

Nếu như hắn chết rồi, thật ra nàng có thể sống lâu thêm một chút, cũng không biết có thể sống bao lâu, sống vật vờ như thế nào. Tri Ly đang miên man suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bắt gặp đôi mắt thâm trầm của Tạ Thần.

Nàng bất động một giây, sau đó liền mang vẻ mặt lo lắng thâm tình:

“Tôn thượng, ngài có khỏe không?” Tuy rằng người này một lòng một dạ muốn gϊếŧ nàng, nhưng dù là một khắc trước khi tắt thở, nàng vẫn là nên diễn cho trọn vẹn.

Biết đâu có cảnh nào diễn đúng ý, nói không chừng hắn lại tha cho nàng một mạng.

Khuôn mặt tối sầm của Tạ Thần nhìn chằm chằm nàng một lát, mở miệng:

“Lại đây.”

“Lại đó…… để làm gì?” Tri Ly dùng hết sức lực duy trì sự trấn định.

Tạ Thần lười giải thích với nàng, trực tiếp nâng tay trái lên, mạnh mẽ kéo nàng qua, Tri Ly nhất thời không nhận thức được, lập tức tiến đến xà vào trong l*иg ngực hắn.

Tri Ly hô lên một tiếng kinh hãi, luống cuống tay chân định bò dậy:

“Xin lỗi xin lỗi……”

Nói còn chưa dứt lời, tay phải Tạ Thần đáp lên phía sau lưng nàng.

Tri Ly: “?”

Chung quanh ồn ào náo động dường như trong nháy mắt liền lặng xuống, Tri Ly vẻ mặt mờ mịt, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Nàng chậm chạp mà chớp hạ đôi mắt, lại một lần nữa định bò dậy.

Tạ Thần lạnh mặt siết chặt gáy nàng:

“Thành thật đi.”

Tri Ly: “……”

Là nàng xuất hiện ảo giác? Hay là do Tạ Thần tâm thần bất thường?

Tạ Thần…… ôm nàng???

Sao cốt truyện đột nhiên lại phát triển theo phương hướng kỳ kỳ quái quái thế này?!