Chương 1: " Phúc Sinh, tay ta đau.."

Editor: Củ Cải Trắng

Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, Tạ Tiểu Ngọc đã đặt báo thức 6 giờ sáng. Thời điểm không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang làm nàng bị hoảng tỉnh. Trước mặt là một nữ nhân trung niên có xương gì má cao, tự xưng Vương Hỉ Nương, cùng nàng trả giá:" Nam nhân ngươi mang đến là một ngốc tử, bán đến hắc mỏ than cũng không đáng được mấy đồng tiền, nhiều nhất cho ngươi 20 khối."

Tạ Tiểu Ngọc thiếu chút nữa buột miệng thốt ra [ không được, Phúc Sinh sức lực lớn, một người làm việc bằng ba người, lại thêm 10 khối ].

Phúc Sinh? Hắc mỏ than? Tình cảnh này giống như đúc với giấc mộng kia của nàng. Tạ Tiểu Ngọc lớn lên trong sự hun đúc đúng đắn về giá trị quan ở thế kỉ 21. Làm sao có thể làm loại việc buôn người kia? Nàng vội vàng bưng kín miệng, đem câu nói kia nuốt trở vào.

Nhìn cách ăn mặc của một nam một nữ đối diện là kiểu của những năm 70, 80. Các tượng đất sét trong ngôi đền đổ vỡ đều hư hại. Hẳn là khi phá hủy phong kiến mê tín bị đập nát.

Người đàn ông phía sau Vương Hỉ Nương nhìn về phía Tạ Tiểu Ngọc. Tạ Tiểu Ngọc lớn lên nhỏ nhắn xinh đẹp, gương mặt thanh tú. Hắn sống lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái như Tạ Tiểu Ngọc.

Tên đầu trọc nổi lên ác ý, ở bên tai Vương Hỉ Nương nói thầm vài câu, thanh âm đặc biệt nhỏ. Tạ Tiểu Ngọc cũng không nghe rõ bọn họ thương lượng cái gì.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc chính là biết, bọn họ đang thương lượng muốn lừa bán nàng cho một lão già không lấy được vợ trên vùng núi làm tức phụ. Còn Phúc Sinh thì bán vào hắc mỏ than làm cu li. Tạ Tiểu Ngọc cho rằng nàng còn đang nằm mơ. Rốt cuộc, từ sau khi có ký ức, nàng thường xuyên nằm mơ như một thước phim lặp đi lặp lại. Mà ở trong giấc mơ đó là cuộc đời của nàng ở một thời không khác.

Nhưng là hôm nay ở trong mộng có điểm không giống nhau. Bởi vì vốn dĩ nàng nên nói lời kịch kia " Lại thêm mười khối", nhưng nay cự nhiên có thể khống chế thật tốt không nói ra.

Một đoạn này bắt đầu ở trong mộng, là Tả Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh vào thành lĩnh chứng, chính là hình ảnh vừa chuyển, nàng liền ở cùng bọn buôn người trả giá, muốn đem Phúc Sinh bán tới hắc mỏ than. Bởi nàng nghĩ mình sẽ không cùng ngốc tử kết hôn, một l*иg chỉ muốn quay lại thành phố. Mà nàng chính mình cũng bị báo ứng, bị bọn buôn người tham lam lừa bán cho một lão già trên núi. Buổi tối ngày đó, sau khi bị bán lên núi, lão già đó liền bị nàng đá thành phế nhân không thể giao hợp. Mà nàng cũng bị lão già đó đánh gãy chân. Mãi cho đến 3 năm sau, Phúc Sinh tìm được nàng, liền mang nàng đi Cục Dân Chính lĩnh chứng.

Sau khi lĩnh chứng, cuộc sống hôn nhân của nàng thực lãnh đạm. Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy, Phúc Sinh là muốn trả thù nàng lúc trước vì trở về thành mà tìm bọn buôn người bán Phúc Sinh đến hắc mỏ than.

Nhưng chính nàng cũng không nhớ rõ nàng làm sao tìm được đến bọn buôn người.

Tạ Tiểu Ngọc nhớ là đang cùng Phúc Sinh đi lĩnh chứng trên đường, thế mà lại trực tiếp nhảy đến đoạn bọn buôn người.

Tức là ký ức trung gian bị thiếu hụt. Trong mộng cũng không có thiếu hụt đoạn ký ức này.

Tạ Tiểu Ngọc tuyệt đối không có ý nghĩ muốn bán Phúc Sinh. Người trong mộng kia không phải nàng, tuyệt đối không phải.

Cứ như vậy qua mấy năm, Tạ Tiểu Ngọc mới chậm rãi biết được, kỳ thật Phúc Sinh đối với nàng tốt nhất, yêu thương nàng như muốn khảm vào trong xương cốt. Chỉ là Phúc Sinh bị chướng ngại giao tiếp. Hắn có thiên phú phi thường cao, năng lực học tập siêu cường, nhưng là không biết làm thế nào cùng người khác giao lưu, biểu đạt tình cảm.

Hơn nữa, Phúc Sinh là người từ cổ đại xuyên tới.

Cái này ở trong mộng Tạ Tiểu Ngọc biết, Phúc Sinh ở cổ đại là cô nhi, bị sư phó hắn nhặt được mang về huấn luyện thành tử sĩ. Ở cổ đại, mọi người không biết Phúc Sinh bị chướng ngại giao lưu, đều mắng hắn là quái vật. Chỉ là hiện tại giấc mộng này như thế nào còn không tỉnh a?

Tạ Tiểu Ngọc quyết định nghiệm chứng một chút hiện tại là thực, hay vẫn là giấc mộng. Nàng vung lên cánh tay trắng nõn hướng người đàn bà chanh chua không có hảo ý ở đối diện, hung hăng đánh một cái tát. "Bang", thanh âm cái tát vang lên, làm Vương Hỉ Nương thẹn quá hóa giận.

Vương Hỉ Nương lập tức đồng ý cái chủ ý của tên đầu trọc. Bán một người là bán, mà bán hai người cũng là bán. Này tiểu cô nương thanh tú kia so với tên ngốc tử còn đáng giá hơn.

Nàng ( VHN ) lập tức phân phố tên đầu trọc: " Trói nàng (TTN) lại, bịt kín miệng cho ta."

Thời điểm bị đây thừng trói lại, đau đớn cùng nguy cơ làm nàng thanh tỉnh. Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lần này không phải là nằm mơ.

Dựa theo hướng đi trong mộng thì nàng sẽ bị Vương Hỉ Nương chuốc thuốc mê bắt cóc.

Mà tên đầu trọc đi lừa gạt Phúc Sinh. Phúc Sinh cũng không nhìn tới Tạ Tiểu Ngọc, trực tiếp đánh cho đầu trọc bất tỉnh. Ba năm sau, Phúc Sinh cùng công an mới tìm được nàng.

Phát hiện đây không phải là mơ, lại rõ ràng chuyện xảy ra tiếp theo, nàng biết Phúc Sinh đang ở bên ngoài ngôi miếu đổ nát, nàng hô to: " Phúc Sinh, cứu mạng."

Phúc Sinh có chướng ngại giao lưu, cũng chính là bệnh tự kỷ, nhưng hắn đồng thời cũng là một học giả có thiên phú cực cao. Thời điểm huấn luyện ở thời đại kia, Phúc Sinh bị huấn luyện dị thường gian khổ. Ngoại trừ sư phó, hắn cũng không nói chuyện với ai. Mọi người đều gọi hắn là quái vật.

Hiện tại là thập niên 70, không có nhiều người biết học giả biến chứng, họ chỉ biết Phúc Sinh là ngốc tử đánh nhau thập phần hung ác. Sau khi Tạ Tiểu Ngọc hướng Phúc Sinh bên ngoài kêu cứu, tên đầu trọc và Vương Hỉ Nương liền bị Phúc Sinh ném hòn đá nhỏ trúng thái dương . May mắn lực đạo vừa phải đều còn hơi thở.

Khi Phúc Sinh phá cửa sổ vào liền lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Tiểu Ngọc, không nói một lời.

Hắn ở bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong. Bệnh tự kỷ làm hắn không biết phải lựa chọn thế nào. Phúc Sinh từ nhỏ đã được huấn luyện phải nghe theo mệnh lệnh. Không có mệnh lệnh thì không được tự tiện hành động. Tạ Tiểu Ngọc kêu hắn chờ ở bên ngoài, hắn chỉ có thể chờ, thẳng đến khi nàng kêu cứu, hắn liền xông vào.

Tạ Tiểu Ngọc vô số lần ở trong mộng kêu to với chính mình: Phúc Sinh không phải cố ý vắng vẻ ngươi, hắn chỉ là bị chướng ngại giao lưu, không hiểu biểu đạt cảm xúc như thế nào mà thôi!

Tạ Tiểu Ngọc thích nhất Phúc Sinh trong mộng. Nàng còn nghĩ nếu từ mộng thành thực thì nàng sẽ hảo hảo đối tốt với hắn. Sẽ không kêu quái vật, nàng sẽ nói cho Phúc Sinh, hắn là ngôi sao hài tử.

Tạ Tiểu Ngọc tay còn bị trói đâu, nàng dùng sức kiễng chân khiên cái trán của nàng cọ vào cằm Phúc Sinh. Xác nhận Phúc Sinh trước mặt có phải hay không có xúc cảm.

Phúc Sinh cắn chặt răng, hàm dưới cơ bắp cứng đờ. Tạ Tiểu Ngọc hiểu được Phúc Sinh không có thói quen cùng người khác đυ.ng chạm. Hắn hiện tại đang cực lực nhẫn nại.

Trong mộng cũng là như thế. Mỗi lần Tạ Tiểu Ngọc muốn ôm ôm Phúc Sinh, hắn liền cương cứng thân thể. Chờ thời điểm nàng buông ra, hắn liền chật vật chạy trốn. Trong mộng, Tạ Tiểu Ngọc tưởng Phúc Sinh chán ghét nàng đυ.ng chạm nhưng kỳ thật hắn là thẹn thùng a.

Tạ Tiểu Ngọc bừng tỉnh. Nàng ở thế kỷ 21 trọng sinh vào nàng của trong mộng, gặp được Phúc Sinh nàng thích nhất.

Phúc Sinh so với trong mộng càng chân thật hơn, nàng có thể chạm vào. Gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao thẳng. Như thế nào lại có người đẹp như vậy nha.

Tạ Tiểu Ngọc đem đôi tay bị dây thừng trói để lại vết hồng hồng lên trước mặt Phúc Sinh, cái mũi lên men ủy ủy khuất khuất nói: "Phúc Sinh, tay ta đau..".