Chương 2: "Phúc Sinh, chúng ta lĩnh chứng thôi.."

Editor: Củ Cải Trắng Ở thế kỷ 21, Tạ Tiểu Ngọc mắc căn bệnh tim nghiêm trọng. Bác sĩ còn nói nàng sống không quá 25 tuổi. Thời điểm nàng nằm mơ càng thường xuyên, bệnh của nàng cũng tái phát mỗi lúc một nhiều. Phỏng chừng là trong lúc nàng nằm mộng, bệnh liền tái phát đem nàng qua đời.

Sau đó, nàng liền trọng sinh vào nàng ở trong mộng. Thân thể này mặc dù mảnh mai nhưng không có bị bệnh tim. Nàng có thể khỏe mạnh sống cùng Phúc Sinh. Nghĩ như vậy, Tạ Tiểu Ngọc liền cảm thấy bản thân mình kiếm lời. Dù sao đời trước nàng cũng là một cô nhi, không vướng bận.

Đồn công an, Tạ Tiểu Ngọc vạch trần đầu trọc và Vương Hỉ Nương là bọn buôn người, muốn lừa bán nàng và Phúc Sinh.

Hiện tại chính phủ nghiêm khắc với việc buôn bán dân cư, bắt được chính là trọng phán. Vương Hỉ Nương cực lực biện giải, muốn kéo cả Tạ Tiểu Ngọc xuống nước:" Là tiểu cô nương này tìm đến ta, nói muốn bám nam nhân nàng đi, còn mình quay trở lại thành. Nàng ta cũng tham gia buôn bán. Muốn bắt thì nàng ta cũng phải bị bắt."

Tạ Tiểu Ngọc đương nhiên không thể thừa nhận. Nàng cảm thấy thật kỳ quái. Chính mình muốn cùng Phúc Sinh đi lĩnh chứng, chờ khôi phục ý thức thì đã ở trong phá miếu với bọn buôn người, ngay cả ký ức trung gian đều không có.

Tạ Tiểu Ngọc từ thế kỷ 21 xuyên tới. Chính mình trải qua đã ly kỳ, không chừng là có người có bàn tay vàng khống chế tư tưởng hoặc hành động của nàng.

Tạ Tiểu Ngọc hỏi ngược lại:" Vậy ngươi nói, ta ở nơi nào tìm đến ngươi đàm phấn?"

" Liền...Liền ở trên đường cái."

Vương Hỉ Nương cũng cảm thấy kỳ quái. Hôm nay nàng tìm kiếm tân mục tiêu liền gặp được tiểu cô nương nhìn nhu nhược nhưng tâm địa độc ác, nói nàng muốn bán nam nhân nàng để quay về thành.

Vương Hỉ Nương ma xui quỷ khiến liền cùng đầu trọc đi phá miếu. Sau đó liền xuất hiện một màn cò kè mặc cả kia.

Tạ Tiểu Ngọc đoán được nơi này có điều kì quái, khả năng người nào đó thật sự có bàn tay vàng. Nàng nói:" Ta căn bản không có quen biết ngươi thì làm sao biết các ngươi là bọn buôn người mà tìm đến. Còn bảo các ngươi bắt cóc Phúc Sinh. Chính các ngươi mới là đồng lõa của nhau đem ta lừa gạt."

Vương Hỉ Nương chỉ vào Phúc Sinh:" Hắn toàn bộ quá trình đều nhìn thấy. Hắn có thể làm chứng, ta không có nói sai a. "

Đầu trọc thở ngắn than dài:" Hắn là cái ngốc tử. Nói còn không nên lời, hỏi hắn thì có ích lợi gì."

Tạ Tiểu Ngọc tức giận. "Ngươi mới là ngốc tử." Nàng không cho phép ai mắng Phúc Sinh, liền ở trên mặt đầu trọc tát một cái, " Phúc Sinh lợi hại nhất. Hắn chỉ là không thích nói chuyện, mới không phải ngốc tử."

Hai cảnh sát nhân dân khe khẽ nói nhỏ " Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, sao có thể tìm ngốc tử để kết hôn?"

" Đúng vậy. Ngươi xem nam nhân nàng cao lớn anh tuấn, ánh mắt thanh minh. Không có khả năng là ngốc tử đi?"

Cảnh sát nhân dân hỏi:" Đồng chí Diệp Hồi Chu, xin hỏi các ngươi như thế nào cùng bọn buôn người đi phá miếu?"

Tạ Tiểu Ngọc có chút thấp thỏm. Tuy nàng không có đoạn ký ức này nhưng Phúc Sinh hẳn là biết đi. Phúc Sinh không thích nói chuyện chứ đâu phải không biết nói a. Hắn sẽ nói như nào đâu?

Phúc Sinh đôi mắt thanh minh, trên mặt như cũ không có biểu tình, đôi tay như cũ đặt phía sau người. Chỉ hướng về phía Vương Hỉ Nương cùng đầu trọc, nói hai chữ:" Người xấu!"

Phúc Sinh không thích địa phương có nhiều người. Đặc biệt là nơi uy nghiêm như nha môn*. Hắn nói xong liền đi ra ngoài.

( * vì Phúc Sinh từ cổ đại xuyên tới nên mình vẫn để nguyên là nha môn :))

Nữ cảnh sát nhân dân chưa từng gặp qua nam nhân nào lãnh khốc như vậy. Còn không đợi tiểu cô nương liền đi, aiz, tiểu cô nương này cũng thật đáng thương a.

Nàng nhỏ giọng an ủi Tạ Tiểu Ngọc:" Nam nhân ngươi thật có cá tính. Kỹ thuật ném đá kia thật thần."

Khống chế lực đạo vừa phải. Bọn buôn người đến đây bị dội một thùng nước lạnh liền tỉnh.

Tạ Tiểu Ngọc nhấp môi cười, Phúc Sinh còn có thật nhiều tuyệt kỹ đâu. Nàng nói:" Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta muốn đi lĩnh chứng. Hiện tại có thể đi chưa?"

" Được rồi, các ngươi đi đi. Về sau trên đường cái, đừng tùy tiện phản ứng với người lạ nha."

Cảnh sát nhân dân thật sự là hỏa nhãn kim tinh. Một tiểu cô nương cùng nam nhân mình đi lĩnh chứng lại không đi Cục Dân Chính. Ở trên đường cái tùy tiện tìm một cái liền gặp bọn buôn người. Sự tình sao có thể ly kỳ như vậy. Chính là bọn buôn người nhìn đến hai người họ trẻ tuổi, anh tuấn xinh đẹp liền nghĩ lừa gạt bọn họ.

Cảnh sát nhân dân bắt giữ bọn buôn người, còn công đạo Tạ Tiểu Ngọc sau này không nên tin tưởng người lạ.

Tạ Tiểu Ngọc cảm tạ. Ra khỏi đồn công an, nhìn thấy Phúc Sinh ở trạm ven đường, Diệp gia người nhiều lại nghèo, thường xuyên thiếu ăn thiếu mặc nên nhìn Phúc Sinh gầy đến đáng thương. Gió thổi qua, cổ áo vừa động liền lộ ra bả vai gầy ốm. Tạ Tiểu Ngọc nghĩ nàng nhất định sẽ dưỡng Phúc Sinh béo một chút.

Tạ Tiểu Ngọc đi qua, cười tủm tỉm:" Phúc Sinh, chúng ta đi lĩnh chứng thôi.."

***

Lòng bếp củi lửa bùm bùm, nổi lên từng ngọn lửa, Lưu Tú Hảo ngồi xổm bên bếp lò nhóm lửa.

Mẹ chồng ở bên cạnh xào một mâm hành lá trứng gà. Trứng gà vàng nhạt rời rạc hết hợp với hành lá xanh biếc, hương thơm thật khiến người ta chảy nước miếng.

Hôm nay Phúc Sinh cùng Tạ Tiểu Ngọc vào thành lĩnh chứng nên Cao Phân mới bỏ được hai quả trứng gà. Chứ ngày thường, nửa tháng đều khó được một lần ăn trứng gà.

Lưu Tú Hảo nuốt một chút:" Mẹ, hay ăn cơm trước đi. Buổi chiều còn làm việc nữa."

Cao Phân đứng trong phòng bếp,nhìn về phía cửa thôn, nói:" Phúc Sinh cùng Tiểu Ngọc đi lĩnh chứng cũng nên trở lại rồi?"

Cao Phân trong lòng cũng rõ ràng, Tạ Tiểu Ngọc là giận dỗi nên mới gả cho Phúc Sinh.

Tạ Tiểu Ngọc là thanh niên trí thức, vừa đẹp vừa có văn hóa. Ngay từ đầu đến thôn dạy tiểu học, bọn trẻ cũng rất yêu thích cô. Thanh niên trẻ tuổi trong thôn nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc không có không đỏ mặt.

Nhưng là trong thôn không có nhà nào nguyện ý cưới Tạ Tiểu Ngọc làm con dâu.

Vì cái gì đâu, Tạ Tiểu Ngọc xuống nông thôn là trốn hôn. Nghe nói trong thành có nam nhân vô lại họ Lương, vì muốn cưới Tạ Tiểu Ngọc mà khiến nàng mất công tác dạy học trong thôn. Nàng là thanh niên trí thức, không dạy học thì phải xuống ruộng làm việc. Nhưng Tạ Tiểu Ngọc nũng nịu nói mình không làm được việc nặng.

Tạ Tiểu Ngọc phát ngôn thà gả cho ngốc tử cũng không lấy tên họ Lương kia. Tạ Tiểu Ngọc chạy đến Diệp gia, nói không cần lễ hỏi cũng không cần làm rượu, nguyện ý cùng Phúc Sinh đi lĩnh chứng.

Diệp gia Phúc Sinh kia vừa ngốc vừa hung, không tốn một phân tiền nào liền cưới được một tức phụ xinh đẹp. Chuyện này chọc cho không ít thanh niên đỏ mắt ghen tị.

Nhưng là các trưởng bối đều không xem trọng, khuyên Cao Phân:" Mặc dù không cần lễ hỏi cũng không thể cưới a. Cưới về nhà lại không thể làm việc. Ngươi đây là định nuôi tổ tông sao?"

Chính là Phúc Sinh cùng người bình thường không giống nhau, Diệp gia lại nghèo. Nếu không phải Tạ Tiểu Ngọc giận dỗi nói gả cho ngốc tử thì Phúc Sinh cũng không cưới được tức phụ đâu.

Thời điểm Tạ Tiểu Ngọc tới hỏi, Cao Phân nha một tiếng. Quản nàng có làm việc được hay không, trước để Phúc Sinh cưới tức phụ rồi tính sau.

Lưu Tú Hảo là con dâu nhị phòng. Nàng nhìn mâm trứng mà bĩu môi. Nếu khối ngọc kia nói đúng thì nàng (TTN) hẳn không về được đâu.

Chuyện này nói tới cũng kỳ quái. Chú em Phúc Sinh mấy hôm trước bị đυ.ng đầu được người nhà nâng về. Nàng ở địa phương Phúc Sinh đâm đầu kia nhặt được một khối ngọc. Đêm qua, khối ngọc kia còn cùng nàng nói chuyện.

Lưu Tú Hảo còn hỏi nam nhân mình có nghe thấy tiếng gì không. Hắn nói không có, còn bảo nàng giả thần giả quỷ. Nhưng chính là, nàng nghe được, còn có thể cùng khối ngọc nói chuyện. Sự tình kỳ quái như vậy nhưng nàng lại không cảm thấy sợ hãi.

Khối ngọc kia nói Phúc Sinh có đại phúc khí, sẽ làm Diệp gia phát tài. Chính là, nếu hắn kết hôn thì cái phát tài kia sẽ ở gia đình nhỏ của hắn, cùng Diệp gia không liên quan.

Lưu Tú Hảo không tin. Cái ngốc tử kia thì có phúc khí gì. Nhưng nếu là thật thì khiến hắn không thể kết hôn, làm phúc khí của hắn lưu lại trong nhà liền tốt.

Khối ngọc kia nói có thể. Thời điểm hai người họ đi lĩnh chứng thì gặp được bọn buôn người. Phúc Sinh không có việc gì, còn Tạ Tiểu Ngọc sẽ bị lừa bán lên núi.

Thật mau đến giữa trưa, Phúc Sinh cùng Tạ Tiểu Ngọc còn chưa về. Lưu Tú Hảo vào phòng, đem cái rương chứa khối ngọc mở ra. Khối ngọc kia hôm qua còn nói chuyện được với nàng, mà nay đã tan thành bột phấn, đem kiện áo mới của nàng làm dơ.

Lưu Tú Hảo cuống quít sửa sang lại. Này thật bất thường, là điềm báo gì sao. Ra khỏi phòng liền nói:" Mẹ, ta thấy việc Phúc Sinh lấy Tạ Tiểu Ngọc không ổn. Ngươi xem trong thôn rất nhiều thanh niên trí thức đều trở về thành. Ta thấy Tạ Tiểu Ngọc sớm muộn gì cũng như vậy."

" Trở về cũng được a. Liền cùng Phúc Sinh trở lại thành."

" Mẹ, người nghĩ cũng quá đơn giản rồi. Tạ Tiểu Ngọc sẽ không thích Phúc Sinh. Nữ tử bình thường sẽ không thích ngốc tử a. Ngươi xem thanh niên trí thức thôn bên cạnh. Vì trở về thành mà hai đứa nhỏ cũng không cần."

Cao Phân mắng " Phúc Sinh không phải ngốc tử."

Bên ngoài người ta nói, nàng không quản được. Nhưng là người trong nhà nàng liền đại tát tai trừu*.

( * nguyên văn. Ai biết giúp với nhen. Iu ạ)

Lưu Tú Hảo vội xin khoan dung, lại quyết tâm đem mẹ chồng dao động. Nàng liền đem chuyện nói với khối ngọc, đổi thành nằm mơ: " Mẹ, đêm qua ta mơ thấy điều bất thường. Ta mơ thấy Tạ Tiểu Ngọc vào thành tìm bọn buôn người đem bán Phúc Sinh đến hắc mỏ than đâu. "

Cao Phân sắc mặt đại biến. Nàng cảm thấy nằm mơ là một loại dự báo. Vội vàng xuống ruộng đem lão đại, lão nhị gọi trở về:" Tức phụ lão nhị nằm mơ thấy Tiểu Ngọc đem đệ đệ cấc ngươi bán đi. Hai ngươi mau vào thành tìm Phúc Sinh. "