Chương 3: Phát kẹo mừng (1)

Editor: Củ Cải Trắng

Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh đi Cục Dân Chính. Từ đăng ký xếp hàng lĩnh chứng đến lúc nhận giấy chứng nhận đều là nàng đi làm. Phúc Sinh toàn bộ quá trình đều banh mặt. Nàng đoán hắn hẳn là khẩn trương.

Rốt cuộc nơi này cùng cổ đại không giống nhau. Cổ đại tam sính lục lễ, hiện tại hai người ở Cục Dân Chính liền hai mươi phút là xong.

Đại tỷ làm chứng không biết Phúc Sinh từ cổ đại tới, thấy hắn kết hôn còn xụ mặt, liền nói: " Đồng chí Diệp Hồi Chu, ngươi cưới tức phụ xinh đẹp như vậy. Ngươi không thể có gương mặt tươi cười sao? Ngươi làm cô nương nhân gia trong lòng nghĩ như nào đâu?"

Phúc Sinh trừng mắt nhìn nàng, đại tỷ kia liền sinh khí:" Nói ngươi hai câu ngươi liền trừng mắt. Không nghĩ đến cưới thì ngươi nói một tiếng."

Phúc Sinh cúi đầu, hai bàn tay đặt ở đầu gối, niết chặt xương đùi.

Tạ Tiểu Ngọc sợ Phúc Sinh đem đùi bóp gãy, nàng vội nói: "Đại tỷ, chàng chính là khẩn trương thẹn thùng. Hắn kỳ thật đặc biệt cao hứng, kích động cả đêm.Giọng nói, ách, nói không nên lời đâu."

Nga như vậy a, đại tỷ nhiệt tình " Ca ca" hai tiếng, ở giấy hôn thú đóng dấu lên.

" Được rồi, giờ hai người là vợ chồng hợp pháp. Về sau tương thân tương ái a." Đại tỷ cười nói.

Tạ Tiểu Ngọc lôi kéo Phúc Sinh cùng mình cúi chào " Cảm ơn đại tỷ."

Tạ Tiểu Ngọc là thanh niên trí thức xuống Đại Hà Thôn, lại không có lương phát nên muốn mua gì đều dùng tiền của mình mua. Nửa năm qua, tổng cộng cha mẹ gửi cho nàng 20 khối. Hôm nay lĩnh chứng nàng đều mang đi, thêm cả phiếu đường thời điểm ở chỗ chị em thanh niên trí thức đưa cho nàng.

Tạ Tiểu Ngọc nói: " Phúc Sinh, chúng ta đi Cung Tiêu Xã mua kẹo mừng mang về đi."

Tuy rằng không làm hôn lễ nhưng trong thôn nhiều hài tử như vậy, lại thêm lúc đi các chị em đưa nàng phiếu đường, cũng nên mua chút kẹo đường để có không khí vui mừng.

Phúc Sinh từ trong túi quần móc ra một xấp tiền giấy. Hiện tại cái này giống như " Bạc", nương cho hắn, nói trong nhà tuy khó khăn nhưng cũng nên mua cho nàng một bộ quần áo mới.

Phúc Sinh đem tiền đưa cho nàng " Mua."

Tạ Tiểu Ngọc đếm đếm, tổng cộng 18 khối 8 mao. Đại Hà Thôn đều biết, Cao Phân là quả phụ. Nàng một mình nuôi bốn hài tử khôn lớn, lại cho đại ca, nhị ca Phúc Sinh cưới vợ. Trong nhà nghèo đến không xu dính túi, lúc hai ca ca Phúc Sinh cưới vợ đều phải mắc nợ. Nay Tạ Tiểu Ngọc không cần lễ hỏi, cuối cùng cũng không phải mắc nợ nữa.

Tạ Tiểu Ngọc trải qua trong mộng, cũng biết giá cả hiện tại. Trái cây kẹo cứng 7 mao 1 cân. Đại bạch thỏ quý hơn chút, trừ khi trong nhà có hỉ sự , bình thường ít ai mua cái này cho trẻ con ăn vặt. Que diêm 2 phân tiền một hộp, đều cần sử dụng đâu.

Tạ Tiểu Ngọc lấy ra hai phiếu đường, mua 2 cân trái cây kẹo cứng hết 1 khối 4 mao. Nàng nhớ tới lúc còn ở chỗ thanh niên trí thức đã dùng hết xà phòng, liền mua thêm một khối xà phòng hết 3 mao. Tổng hết 1 khối 7 mao tiền.

Phúc Sinh chỉ vào từng cuộn vải dệt phía sau, ngăn lại Tạ Tiểu Ngọc định đi, nói:" Mua vải."

Phúc Sinh nhớ rõ lời nương nói, mua một khối vải bông về làm y phục mới cho Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc không thiếu y phục. Cha mẹ nàng biết nàng yêu cái đẹp nên mỗi năm liền gửi cho nàng mấy bộ y phục mới nhất ở cửa hàng bách hóa.

Phúc Sinh nhưng thật ra thiếu quần áo. Hắn chỉ có bộ y phục duy nhất lành lặn không mụn vá, áo ngắn tay cùng quần đen, là đang mặc trên người. Bình thường xuống ruộng làm việc không nỡ mặc. Hôm nay đi lĩnh chứng mới mặc vào.

Tạ Tiểu Ngọc không có phiếu vải. Nếu mua vải không cần phiếu, đó là hàng có tỳ vết. Nhưng là người quen mới mua được.

Tạ Tiểu Ngọc nói ngọt vài câu khen, đại tỷ bán vải mới lấy ra vài cuộn có tỳ vết. Tạ Tiểu Ngọc chọn vài thước vải màu đen và xám; lại mua mấy đồ dùng thường ngày như khăn lông mới, ca trắng men, bàn chải đánh răng. Phúc Sinh nhìn đến thước vải màu xám và đen mà nhíu mày. Rõ ràng Tiểu Ngọc hợp với cuộn vải hoa kia hơn.

Nhưng là, tình cảnh cùng hoàn cảnh huấn luyện từ nhỏ khiến hắn không dám phản kháng.

Đồ vật là hắn xách. Bên cảnh là tiệm chụp ảnh. Tạ Tiểu Ngọc lôi kéo Phúc Sinh đi chụp ảnh kết hôn.

Niên đại này chụp ảnh kết hôn rất đơn giản. Hai người hướng máy ảnh chụp ngồi xuống, đầu và bả vai dựa gần nhau. Tiếng " răng rắc " của máy ảnh vang lên, thế là xong.

Phúc Sinh không có thói quen gần người khác. Tạ Tiểu Ngọc kêu cứu Phúc Sinh nhìn mấy tấm trên tường "Phúc Sinh, ngươi nhìn những tấm ảnh này xem. Chúng ta cũng có thể ở trên ảnh chụp. Chờ về sau già rồi, có thể nhìn lại bộ dáng chứng ta hồi trẻ."