Chương 42: Diệp, em tới đón anh về nhà!

Cố Minh eo mỏi lưng đau đưa tay bóp đầu, hắn thấy cơ thể rã rời như vừa mới phải lao động quá sức. Uống quá nhiều bia khiến Cố Minh mắc tiểu, dù không tình nguyện cũng phải mò dậy giải quyết, bỗng hắn mở trừng đôi mắt “cái... cái gì thế này?” Cảm nhận được da thịt cận kề, bên dưới vẫn còn nhớp nháp, hàm răng Cố Minh lập cập va chạm “má ơi… má ơi… là thật… không phải mộng xuân?”

Run rẩy tách người ra, Cố Minh loạng choạng tìm công tắc đèn.

Tuyết Đình Lan cũng bị động tác của Cố Minh làm cho thức giấc.

“Tách” đèn bật sáng, thân thể lõα ɭồ đầy dấu vết xanh tím hiện ra, khuôn mặt cả hai tái nhợt sững sờ vài giây rồi cùng hét lên chói tai, âm thanh rung chuyển cả căn nhà. Cố Minh sợ hãi run rẩy chỉ tay về phía giường:

- Cô… cô… cô…

Hắn sợ tới mức không nói tiếp được.

Tuyết Đình Lan vơ chăn quấn chặt người lại, đôi mắt ngấn nước kèm lẫn phẫn uất nhìn Cố Minh:

- Sao chú dám vào đây giả danh anh ấy? Cố Diệp đâu?

Cố Minh vơ vét những thứ thuộc về mình vội mặc vào, hắn vừa mặc xong quần short thì cánh cửa bỗng mở toang, Cố Diệp cùng Lưu Tranh bước vào.

Cố Diệp ngốc lăng nhìn một màn này, xấu hổ đỏ mặt vội xoay người lại:

- Xin… xin lỗi… hai người tiếp tục đi!

Cố Minh nhanh tay lao lên giữ cánh tay Cố Diệp không cho anh đi:

- Cố Diệp! Cứu… cứu tôi… huhu… tôi không biết gì cả? Huhu… lần đầu của tôi… mất rồi… huhu…

Tuyết Đình Lan vừa thẹn vừa giận:

- Chú im mồm ngay, người bị hại là tôi đâu phải chú? Phá đám tôi với anh Diệp còn tỏ ra oan uổng vô tội. Chú là cái đồ đáng chết!

Bị nhắc đến, Cố Diệp đơ hoàn toàn, hóa ra anh suýt bị Tuyết Đình Lan bẫy. Anh nhìn Cố Minh xót xa, thở dài vỗ tay lên vai hắn an ủi:

- Việc đã tới nước này thì trời cũng không cứu nổi anh rồi. Gắng gánh hậu quả đi. Tôi đi đây!

- Đừng… anh phải giúp tôi…

Không đợi Cố Minh nói hết, Cố Diệp nhanh chân chuồn thẳng, tuy hơi ác nhưng có người đứng ra dọn dẹp bớt cho một nhân vật phiền phức dại gì không sử dụng. Sau hôm nay Tuyết Đình Lan coi như triệt để không có cớ bám dính anh nữa rồi!

Đi được vài bước không thấy Lưu Tranh đi theo, cậu cứ đứng trước cửa nhìn bi cảnh của đôi uyên ương. Cố Diệp bất đắc dĩ xoay người kéo tay cậu ra ngoài.

Ánh mắt Lưu Tranh nhìn xuống nơi hai bàn tay giao nhau, ngơ ngác nhớ lại biểu hiện đỏ mặt của Cố Diệp khi nãy, trái tim lại thổn thức “hóa ra anh tên Cố Diệp? Em rút lại suy nghĩ lúc trước, không được từ bỏ, chí ít cũng nên thử một lần!”

***

Tuyết Đình Lan nhìn theo bóng dáng Cố Diệp đi xa, trái tim chết lặng, cô tự làm tự chịu, cô mất anh thật rồi. Nước mắt lại rơi, Tuyết Đình Lan tuyệt vọng tự nói với tình lang trong lòng mình “Cố Diệp, em không còn tư cách ở bên anh, em có thể đẩy anh cho bất kì ai nhưng mãi mãi không phải là An Thiên Húc.”

Bình tĩnh trở lại, Tuyết Đình Lan nhặt váy đi vào nhà tắm, khi ngang qua Cố Minh cô chợt nhớ ra thân phận người này. Cố Minh là dòng dõi An gia, ít nhiều cũng có địa vị quyền lực không kém An Thiên Húc, nếu đã vậy hắn ta có thể giúp cô đạt được ý đồ.

Thu lại thái độ ghét bỏ, Tuyết Đình Lan cúi người xuống nở nụ cười:

- Ông xã… gạo đã nấu thành cơm, anh phải có trách nhiệm với người ta đó!

Đang ngồi ôm mặt khóc, nghe được câu này, Cố Minh mê man ngẩng đầu, hắn hi vọng tai hắn bị nghe nhầm.

Tuyết Đình Lan đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh khí tuấn lãng của Cố Minh uy hϊếp:

- Sao? Anh tính ăn được rồi kéo quần lên chạy ư? Làm gì có chuyện tốt như vậy?

Cố Minh ngã ngửa, hai tay chống ra sau, bờ môi mấp máy run rẩy không thốt ra lời “oaoa… hắn bị đổ vỏ thay cho Cố Diệp rồi… cái tên vô lương tâm chết tiệt! Nồi này còn lâu tôi mới chịu.”

- Cháu… cháu đứng lên đi! Chú… chú cần bình tĩnh lại… việc này xảy ra ngoài mong muốn. Chúng ta không thể đâu…

Ánh mắt Tuyết Đình Lan sắc lạnh:

- Ha! Trước sống chết anh em giờ xảy ra chuyện muốn phủi bỏ sạch sẽ, chú cháu xa cách thật đó. Nếu anh không đồng ý thì để tôi tự liên hệ bên trưởng bối!

Cố Minh hốt hoảng chịu thua:

- Đừng… anh chưa thể về đó… anh sẽ chịu trách nhiệm với em.

Tuyết Đình Lan hài lòng gật đầu:

- Vậy mới ngoan chứ? Anh ở đây chờ em nha!

Thân ảnh mỹ nữ vừa khuất sau cánh cửa phòng tắm, Cố Minh mới hoàn hồn, hắn nuốt ngụm nước miếng, lảo đảo chống tay cuống quýt chạy ra khỏi nhà Cố Diệp ngay trong đêm. Kinh nghiệm hơn 10 năm viết tiểu thuyết cũng không gặp tình tiết nào máu chó hơn thế này, thái độ Tuyết Đình Lan thay đổi nhanh đến chóng mặt khiến hắn cực kì hoài nghi, khốn nạn nhất hắn vừa bị khai bao với một cô gái… huhu… lại còn là đứa con ghẻ hắn ghét nhất nữa…

Từ sau ngày ấy, Cố Minh trốn biệt vô âm tín không dám ló đầu tới nhà Cố Diệp. Tuyết Đình Lan cũng an phận không nhắc lại chuyện cũ. Riêng Lưu Tranh có vẻ tích cực đến đây chơi thường xuyên hơn.

Bên Cố thị xảy ra nhiều vấn đề rắc rối, các đối tác lớn bỗng dưng đòi hủy hợp đồng yêu cầu bản kế hoạch chi tiết hơn, phải có người đứng ra thuyết phục được họ mới giữ được nguồn vốn. Tần suất làm việc tăng lên, Cố Diệp mệt mỏi gửi rất nhiều phương án phân tích cho Cố thị làm tài liệu trấn an tâm lý đối tác mà cũng không có hiệu quả. Anh bất đắc dĩ phải đứng ra trao đổi mail trực tiếp với họ. Đôi khi Cố Diệp cũng hơi hoài nghi, nếu là đầu tư kiếm lời thì dù người không có kinh nghiệm cũng thấy được mười mươi rõ ràng lỗ lãi, huống chi đây toàn là đối tác lớn mà sao anh trao đổi đi trao đổi lại họ vẫn có nhiều vấn đề thắc mắc kì quặc đến vậy? Tuy nhiên cũng không thể bỏ mặc, chỉ cần một người rút vốn sẽ kéo theo hiệu ứng đám đông, Cố thị sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Lưu Tranh bước vào thấy Cố Diệp nhăn mi, ánh mắt đặt trên màn hình laptop rất tập trung. Vẻ mặt nghiêm túc làm việc của Cố Diệp khiến Lưu Tranh không dám làm phiền. Cậu lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa chờ đợi. Một tiếng trôi qua, Cố Diệp vẫn làm việc. Ba tiếng tiếp theo trôi qua, Cố Diệp cũng vẫn làm việc… Lưu Tranh chăm chú nhìn bóng lưng anh cho tới khi người gật gù ngủ quên mất! Lưu Tranh khẽ cười “cái đồ cuồng công việc, nhỡ người xấu lẻn vào thì sao? Cậu tới nãy giờ mà cũng không phát hiện.”

Lưu Tranh bước lại gần ngắm nhìn dung nhan đang yên tĩnh ngủ, khuôn mặt xinh đẹp tựa lên gối tay đan nhau. Nhìn từ góc nghiêng này, Cố Diệp lộng lẫy tinh xảo hơn rất nhiều, cánh mũi cao thẳng, lông mi đen dày rất dài, bờ môi hồng mím chặt. Bàn tay Lưu Tranh vô thức đưa lên vuốt tóc mai Cố Diệp đang rủ xuống che mất đi cặp mày anh khí điển trai. Động tác này làm Cố Diệp mở bừng mắt, hai người đối diện nhìn nhau sửng sốt.

Lưu Tranh phản ứng lui người lại, chuyển tầm mắt lên màn hình laptop che đi sự lúng túng. Bất ngờ nhìn được dòng văn bản liên quan đến Cố thị, hồi chưa du học Lưu Tranh có gặp qua chủ tịch Cố Lâm nên cũng biết qua về Cố thị, nhưng sao Cố Diệp lại có liên quan tới Cố thị lại cùng họ Cố với chủ tịch Cố. Suy nghĩ thắc mắc của Lưu Tranh bị cắt ngang giữa chừng bởi hành động nhanh tay gập laptop của Cố Diệp. Anh không vui lên tiếng:

- Cậu tới lúc nào? Sao không đánh tiếng tôi biết!

Lưu Tranh chột dạ nói dối, cũng không thể nói cậu vào mấy tiếng rồi mà anh cũng không phát hiện:

- Em mới tới thì đã thấy anh ngủ gục trên bàn rồi! Anh ăn tối chưa, em quên đem theo tiền, nhà anh gần hơn nên đến xin anh ké một bữa mắc công quay lại!

Cố Diệp cảnh giác nhìn Lưu Tranh “cái lý do sứt sẹo đó cậu cũng lấy ra được, kiếm cớ tới đây thì có.”

- Tôi vừa ăn xong, nhà cũng không có gì ngoài mì gói, tôi cũng không biết nấu cơm đãi khách nên tốt nhất cậu hãy báo vệ sỹ mang tiền qua cho cậu đi!

Ánh mắt Lưu Tranh nhìn Cố Diệp có chút ý vị ngoài ý muốn, người này chẳng dễ lừa, sẵn sàng vạch được phương án giải quyết nhanh gọn khiến cậu không thể chối cãi, lại còn nói dối đuổi khéo cậu nữa. Bất quá, vì theo đuổi mục tiêu cậu sẽ tự ủy khuất chính mình mặt dày mày dạn ở lại đây. Lưu Tranh mỉm cười:

- Mì gói cũng không tệ? Em không kén ăn, anh bồi em cùng ăn nhé!

Chẳng chờ Cố Diệp đáp, Lưu Tranh rất tự nhiên đi vào phòng bếp lấy đồ ra. Cậu thề với chúa bản thân chưa một lần dùng thử qua loại thực phẩm rác rưởi này, là một bác sỹ đặt sức khỏe lên hàng đầu cậu cắn răng nói ra lời trái lương tâm, sau này có cơ hội cậu sẽ phải nắn lại nếp sống của Cố Diệp, không thể coi thường sức khỏe như vậy!

Cố Diệp ngơ ngác nhìn Lưu Tranh bưng ra hai tô mỳ, cậu ta như đảo khách thành chủ, lưu loát lôi tất cả những thứ có trong tủ lạnh đem ra chế biến bằng sạch, đó toàn là đồ Tuyết Đình Lan mang qua chuẩn bị giúp anh.

Trong tô mỳ có cả thịt bò, rau xanh lại thêm quả trứng ốp la trông ngon mắt vô cùng, chẳng giống mọi khi nếu không kịp ra ngoài ăn là anh úp vội với nước sôi là đã có thể sử dụng. Cố Diệp nuốt “ực” nước miếng, bụng bắt đầu sôi sục, mới nãy còn lấy cớ ăn rồi không tiếp khách, giờ mà động đũa thì mất mặt quá.

Dường như hiểu được Cố Diệp đang nghĩ gì, anh cứ nhìn tô mỳ không động đũa, Lưu Tranh đẩy gần về phía anh tươi cười:

- Nói rồi, anh phải bồi em ăn đó. Dù anh dùng bữa rồi cũng không thể bỏ qua tâm ý của em được, khách đến chơi nhà phải lịch sự đón tiếp chứ, anh phải ăn hết đó!

- Ừm!

Được cho một bậc thang, Cố Diệp có thể thoải mái dùng bữa, mới ăn được ngang chừng bỗng sống mũi lại hơi cay cay khi nhớ lại chuyện xưa. Từ nhỏ tới lớn, ngoài gì giúp việc là người tận tâm chăm sóc hiểu rõ anh nhất thì chưa có một ai biết rõ khẩu vị hay sở thích của anh, ngay cả ba Cố yêu con trai như vậy cũng bận trăm công nghìn việc mà không để ý. Lưu Tranh làm anh nhớ tới những món ăn An Thiên Húc làm, nó thật sự rất ngon, lại hợp khẩu vị anh, cậu ấy đã rất tốn tâm tư mới hiểu rõ anh như vậy, hơn một tháng dùng đồ cậu làm nói không cảm động là trái lương tâm. Trách sao tâm tư An Thiên Húc sâu không thấy đáy, anh rất sợ bản thân bị sa vào lưới cậu ta đang dăng sẵn. Thật đúng là mật ngọt chết ruồi, giờ này còn nghĩ tới An Thiên Húc cho được. Cố Diệp chua chát lắc đầu cười!

Xong bữa, Lưu Tranh muốn lán lại lâu hơn mà bị Cố Diệp lấy cớ bận việc đuổi về. Đứng ngoài cửa nhà anh, Lưu Tranh khẽ thở dài, cứ thế này thì bao giờ mới có cơ hội đây nhưng càng khó mới càng đáng trân trọng. Cậu tự động viên bản thân “cố lên nào Lưu Tranh!”

***

Đội kỹ thuật vui mừng khi định vị được IP nơi cần tìm, trợ lý vội vàng gọi điện cho An Thiên Húc báo cáo.

An Thiên Húc vẫn mơ màng say, giữa đêm tiếng chuông điện thoại reo vang nhức óc, cậu khó chịu bắt máy:

- Chuyện gì?

Tâm trạng kích động vui sướиɠ bỗng rút cạn, trợ lý cầm chiếc Iphone suýt không vững, lắp bắp:

- Dạ… thưa An thiếu gia, tìm ra người đó rồi ạ!

An Thiên Húc bật người dậy:

- Anh nói cái gì? Giữ nguyên điện thoại, tôi qua đó ngay!

***

An Thiên Húc đứng nhìn màn hình chiếu nghe đội kỹ thuật phân tích:

- Chúng tôi đã định vị ra người thần bí này ở ngay bên nước láng giềng, vị trí ngoài biển đảo, nhưng có một điểm rất kỳ lạ, trên bản đồ hay tài liệu không hề ghi rõ thông tin hòn đảo hay ốc đảo nào rõ ràng. Dường như không ai biết đến sự tồn tại của nó, nếu không định vị được IP nơi đó, chúng tôi không nghĩ tới còn có một nơi như vậy. Nó rất lý tưởng cho những người muốn ẩn cư không truy ra được dấu vết!

An Thiên Húc kích động, cuối cùng cậu đã tìm thấy anh, cái cản trở duy nhất bây giờ là thời gian, cậu lạnh lùng phân phó:

- Các anh vất vả rồi, qua phòng tài chính lĩnh thưởng đi. Còn anh, cho thời gian hai tiếng, chuẩn bị trực thăng tiếp đủ nhiên liệu có khả năng đến đó được nhanh nhất, tôi cần bay ngay trong đêm.

Trợ lý không dám cãi lời nhưng cũng cần lên tiếng nhắc nhở:

- Thưa An thiếu, quãng đường không hề gần, bên đó chúng ta không hiểu rõ, chuẩn bị gấp quá sẽ không an toàn. Có chăng đến được nơi thì cũng không sẵn nguyên liệu quay trở lại được ngay. Ngài có nên cân nhắc lại không ạ!

An Thiên Húc không kiên nhẫn lớn giọng:

- Tôi cần anh dạy cách làm hay sao? Không biết dùng trạm chung gian à? Tôi đến đó trước rồi anh liên hệ bên nước láng giềng nhờ trợ giúp tiếp tế tôi trở về! Nhanh lên đi.

- Dạ vâng!

Trợ lý vội lui ra, anh bị vị thiếu gia này dọa cho không ít lần, thông minh mấy cũng không nhanh nhạy được.

An Thiên Húc nhanh chóng quay về văn phòng lấy đồ ra thay, cậu chỉnh trang vuốt tóc, ngắm nghía bản thân trong gương hài lòng mỉm cười “Diệp, em tới đón anh về nhà!”