Chương 43: Bị bán đứng

Lưu Tranh trở về liền lên mạng search ‘Cách theo đuổi bạn trai’ tin tức hiện ra nhiều vô kể mà chẳng cái nào giúp ích được cho cậu. Lưu Tranh trằn trọc khó ngủ, mới sáng sớm đã lấy điện thoại bấm gọi cho anh trai mà không được. Mãi sau, Lưu Quan mới liên lạc lại với cậu:

- Gọi anh có việc gì vậy? Đêm qua anh say quá, sáng vẫn chưa tỉnh nên không biết em gọi!

Nhìn tinh thần anh trai sa sút thấy rõ, Lưu Tranh nghi hoặc hỏi:

- Sao sắc mặt anh kém vậy? Anh dâu đâu? Nhìn anh nào giống đang yêu đương chứ, cái bộ dạng lãnh khốc soái khí của anh vứt đi đâu hết rồi!

Cơn men vẫn khiến Lưu Quan choáng say, hắn không muốn nói nhiều:

- Nếu không có chuyện gì anh cúp máy đây!

- Từ từ, em có chuyện muốn hỏi.

Lưu Tranh nhanh miệng tránh cho Lưu Quan cúp máy, cậu hơi thẹn thùng đỏ mặt nói:

- Em… em thích một người, nhưng anh ấy khó tiếp cận quá… em không biết phải làm sao?

Lưu Quan bỗng nhướng mi hứng thú, lần đầu tiên hắn thấy em trai mình như vậy:

- Sao? Không phải người lần trước định giới thiệu cho anh đấy chứ? Phải lòng người ta rồi?

Biết bị chọc nhưng Lưu Tranh vẫn e thẹn gật đầu.

Lưu Quan sốc lại tinh thần, hắn cũng tò mò muốn biết thần thánh phương nào có thể khiến cho thằng em trai mọt sách này động tâm, bao năm mối lái đều kiếm cớ học hành bác bỏ, lần này thì hay rồi.

- Ghê nha! Nhị thiếu gia của Lưu gia lớn thật rồi, nhất kiến chung tình với người nào vậy, thân phận ra sao?

- Anh… em gọi là nhờ anh mách cho kế sách chứ không phải ngồi nghe anh trêu chọc đâu. Em cũng không biết rõ về anh ấy, em đoán anh ấy không phải người nơi đây, hỏi cũng không nói, em vô tình biết tên anh ấy là Cố Diệp nhưng lạ lắm, hôm qua em thấy anh ấy rất quan tâm tới tình hình hoạt động của Cố thị, liệu có quan hệ gì với chủ tịch Cố không anh?

Tiếng sấm nổ oanh màng nhĩ, Lưu Quan đứng thẳng người, kích động nhìn màn hình sốt sắng hỏi:

- Em nói lại lần nữa, người đó tên là gì?

Lưu Tranh giật mình bởi phản ứng quá kích này của anh trai, cậu nhẹ nhàng nhắc lại như sợ nói sai điều gì:

- Anh ấy tên Cố Diệp… em… em nói gì sai sao?

Nước mắt Lưu Quan bỗng dưng chảy xuống, hắn luống cuống tìm tới ngăn tủ lôi ra bức ảnh đưa gần tới camera điện thoại:

- Em… em nhìn xem… có phải người này không?

Trong ảnh là một người đàn ông mặc vest, Lưu Tranh mở lớn đôi mắt:

- Là anh ấy… anh biết anh ấy sao?

Lưu Quan không đáp, hắn mừng rỡ nói ra khỏi miệng những tình cảm sâu nhất chôn giấu tận đáy lòng, Lưu Tranh nghe xong cũng sững sờ cả người.

- Diệp… anh tìm thấy em rồi… rốt cuộc anh cũng tìm thấy em rồi… anh rất nhớ em!

- Anh… anh nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu?

Rõ ràng Lưu Tranh nhận ra được bất thường nhưng cậu thật chẳng dám tin vào suy đoán đang hiện ra trong đầu. Lưu Quan bỗng hoàn hồn, nghiêm mặt hỏi:

- Em đang ở đâu?

- Em không biết, nơi đây là ốc đảo không có tên trên bản đồ, du thuyền em vô tình lạc tới đây… anh… anh biết anh ấy sao?

Ánh mắt Lưu Tranh buồn bã, Lưu Quan không vì thế mà mềm lòng, giọng cảnh cáo:

- Gửi định vị cho anh, anh sẽ tìm cách đến đó ngay lập tức. Nếu người em nói đúng là Cố Diệp thì em từ bỏ ngay đi, đừng giữ suy nghĩ đại nghịch bất kính với anh dâu tương lai, nghe rõ chưa?

Hai tiếng “anh dâu” dội cho Lưu Tranh một gáo nước lạnh đông cứng cả người. Bao nhiêu năm tâm hồn trạch nam mới được khai sáng, tình yêu vừa chớm nở lại bị số phận trớ trêu đùa bỡn, ông trời thật bất công. Lưu Tranh sụt sùi nước mắt:

- Tại anh đó, ban đầu em nói giới thiệu cho anh thì không nghe, anh bảo em tự xe duyên cho chính mình. Giờ em có tình cảm với người ta rồi anh lại phá em… oaoa… anh không thương em!

Lưu Quan chột dạ lảng tránh, hắn thấy bản thân thật ngu ngốc, nếu sớm biết thì đã chẳng phải đợi đến tận hôm nay. Lưu Quan đành nhẹ giọng hối lỗi:

- Ừm… là anh trai không tốt, anh sẽ tìm cho em một người thích hợp, riêng Cố Diệp thì không được, em ấy là của anh!

Sực nhớ ra một vấn đề, Lưu Tranh ngưng khóc hoài nghi:

- Không đúng? Nếu là anh dâu sao anh ấy lại chạy tới đây, còn giấu giếm thân phận? Anh trai… khai thật đi, có phải anh cũng chưa cưa đổ được người ta đúng không?

Lưu Quan ho khụ khụ không dứt, hắn tức giận:

- Nói nhảm nhí cái gì đấy, tóm lại không được là không được, em giữ liên lạc định vị, anh đi chuẩn bị phương tiện qua đó.

Sợ Lưu Tranh không nghe lọt tai, trước khi cúp máy Lưu Quan lại dặn thêm lần nữa:

- Nhớ rõ, triệt để cắt đứt tư tưởng không trong sáng kia đi, dẫu sao Cố Diệp cũng sẽ không thích em đâu. Đừng lún quá sâu!

Màn hình ngắt kết nối, Lưu Tranh bĩu môi “anh nói như thật ấy, chắc gì anh Diệp đã thích anh, như nhau cả thôi!”

Lưu Tranh ngả cả người xuống giường, điện thoại vẫn cầm trong tay, giữa tình yêu và tình thân thì tình thân vẫn trên một bậc. Lưu Tranh thở dài, giá mà Cố Diệp đáp lại thì cậu vẫn muốn một lần thử cạnh tranh công bằng với anh trai. Nhưng Cố Diệp lại quá vô tình, một mình có ý cũng chẳng làm lên trò chống gì “ai… thật phiền phức, không nghĩ nữa, còn chưa có gì với nhau, ra vẻ thất tình gì chứ?”

Lưu Quan nhanh chóng cho người chuẩn bị trực thăng, hắn hận không thể niệm chú xuất hiện ngay tại nơi đó. Một tháng không dài nhưng cũng đủ hành hạ hắn chật vật nhớ nhung “Cố Diệp còn nợ hắn một câu trả lời!”

***

An Thiên Húc đi ngay trong đêm, nói là nước láng giềng nhưng vị trí ốc đảo này rất xa, đi mấy tiếng mới qua lãnh thổ nước lân cận vượt ra biển lớn mênh mông. Một chút nữa thôi cậu có thể gặp được anh, ôm anh vào lòng, đưa anh trở về bên cạnh cậu, trái tim An Thiên Húc thổn thức không yên!

Cố Diệp vô tư không biết tai họa sắp ập xuống đầu, anh đi ăn trưa thì gặp Cố Minh lén la lén lút ở cách đó không xa. Cố Diệp khẽ hù Cố Minh từ phía sau khiến hắn giật bắn mình tức giận:

- Cái tên vô lương tâm này làm tôi sợ chết khϊếp, anh còn mặt mũi tới gặp tôi.

Cố Diệp nhàn nhạt kéo ghế ra ngồi, đá xéo ánh mắt:

- Tôi đi ngang qua vô tình gặp, ai rảnh tới tìm anh… chậc… chậc… sao che kín mít thế này, không phải trốn Tuyết Đình Lan chứ? Haha…

Tức giận mà không dám nổi cáu, Cố Minh đập tay lên bàn:

- Bát canh đó có vấn đề, tôi vô phúc nhận họa thay anh vậy mà anh dám bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt, coi chừng quả báo rơi trúng đầu khi nào không hay, anh cứ ở đây mà ung dung tự đắc!

Cố Diệp cười cười, trêu chọc cầm tay Cố Minh lên suýt xoa:

- Anh trai… nhẹ chút, sưng tay rồi kìa… nào… nào… để tôi kính cẩn bồi tội anh, bữa này tôi mời!

Nhắc tới mới thấy tay đau, khi nãy đập lực thị uy mạnh quá, đối phương chẳng có chút áy láy nào mà bản thân hắn đã bị ăn một đống lớn thua thiệt. Bữa cơm miễn phí này cũng chẳng khiến Cố Minh cảm thấy ngon miệng.

Chuông điện thoại reo, Cố Minh ngồi im như tượng đá không cử động. Sau một hồi cháy máy mới hiện sáng một tin nhắn được gửi đến là của Tuyết Đình Lan “chồng ơi, anh đi đâu mãi không về, em đang đợi ở nhà anh đó!” Cố Minh nghẹn họng rớm nước mắt ngẩng đầu nói với Cố Diệp:

- Cho tôi đến nhà anh trú tạm, Tuyết Đình Lan tìm tới tận cửa nhà tôi rồi!

Cố Diệp gắp cho Cố Minh một miếng sườn cười hỏi:

- Không sợ gặp phải Tuyết Đình Lan khi trở về sao?

Miếng sườn trên cơm trắng rất ngon, được Cố Diệp gắp cho Cố Minh lại thấy bực mình, từ hôm anh ta ném được quả boom này sang hắn, thái độ với hắn tốt hẳn lên nhưng còn lâu hắn mới dễ dàng tha thứ như vậy.

- Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, dù sao cô ta cũng không dám xông vào nhà anh như trước. Bao giờ cô ta trở về tôi sẽ tìm cách chuồn đi, cấm anh không được khai ra tôi!

Cố Diệp bất đắc dĩ đồng ý, nhà anh có mỗi một phòng, hắn cố chấp ở lại anh đành phải vác gối ra sofa nằm, dù sao cũng phải giữ chút lương tâm với kẻ thay mình chịu tội.

Hai người cùng trở về, gần tới nơi Cố Diệp bỗng xoay người kéo Cố Minh vào một gốc cây ẩn láu. Trống tim anh đập loạn “sao bãi biển trước cửa nhà anh lại có máy bay trực thăng?”

Ban đầu còn nghi vấn, giây tiếp theo một thân ảnh mặc âu phục sang trọng bước ra từ cửa nhà Cố Diệp như chứng thực suy đoán khiến anh hoàn toàn hóa đá.

An Thiên Húc không còn dáng vẻ thanh thuần năng động như hồi vẫn là Ca vương. Cậu không đeo khuyên tai, tóc đã cắt tỉa gọn gàng đen nhánh, bên tay đeo đồng hồ vàng bắt mắt ẩn hiện dưới viền sơ mi trắng núp sau áo vest khoác bên ngoài. An Thiên Húc không khác nào một doanh nhân chững chạc, lãnh khốc nhìn sao cũng thấy đáng sợ hơn cả trước.

Cố Minh ánh mắt sáng ngời nhìn An Thiên Húc, hắn cười lớn trong lòng, ruốt cuộc ngày trả thù cũng đến, cậu ta đến tận nơi này thì hắn cũng không thoát nổi, kiểu gì cũng bị phát hiện, chi bằng kéo gần khoảng cách tránh thua thiệt về sau. Âm thầm nhìn lén Cố Diệp, Cố Minh nhếch miệng, cũng nên cho cái tên vô lương tâm này thấm thía chút mùi mới bõ cơn tức.

Cố Minh bước ra vẫy tay gọi lớn:

- Em trai… anh ở đây… lão công của em cũng đang ở đây này!

Cố Diệp ngơ người nhìn Cố Minh, hắn ta thế mà đem chuyện này ra trả thù anh, quả báo này rơi xuống nhanh không kịp đỡ. Cố Diệp run run tay chỉ mặt Cố Minh:

- Đồ phản bội! Anh thế mà dám bán đứng tôi?