Chương 53: Lập Mưu

Bên ngoài cổng lâu đài An gia.

Lưu Tranh và Tuyết Đình Lan vừa lái xe tới thì bị chặn ngay ở ngoài, Lưu Quan một mình lái xe rời đi trước đã tự ý xông vào bên trong.

Đợi không lâu lắm đã thấy Lưu Quan bước ra, nhưng khi đến gần, Lưu Tranh liền hoảng hốt nhận ra trạng thái bất thường của anh trai mình, cậu giữ bả vai Lưu Quan:

- Anh… đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại khóc… anh Diệp bị làm sao ư?

Lưu Quan không nói, hắn đẩy Lưu Tranh ra xa, bước chân hắn vô hồn đi đến mở cửa xe phóng ngay đi với tốc độ bạt mạng không còn quan tâm sống chết nguy hiểm ra sao?

Lưu Tranh vội vã lên xe đuổi theo phía sau, bỏ lại một mình Tuyết Đình Lan ở lại nơi đó. Cô cười khẩy, đại khái cô cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Không có ngạc nhiên, bộ mặt thật của An Thiên Húc như thế nào thì cô cũng đã từng được lĩnh giáo.

Tuyết Đình Lan nhẹ nhàng lôi tấm danh thϊếp trong túi xách, cô vân vê mỉm cười, nó được trộm từ trên người Cố Minh.

Tuyết Đình Lan rút điện thoại ra bấm một dãy số lạ.

Sau vài hồi tiếng chuông vang lên cuối cùng cũng có người nhấc máy.

Cậu Ba nhà An gia giọng lười nhác hời hợt lên tiếng:

- Ai?

Tuyết Đình Lan đè thấp âm thanh, khẽ cười:

- Chú Ba, cháu là vợ của Cố Minh, chú có nhã hứng gặp nhau bàn bạc hợp tác hay không?

An Giang Hoàn phất tay cho người hầu lui ra, lão híp mắt nhếch môi:

- Được, 3h chiều tại nhà hàng Đế Hiên.

***

Lưu Quan phóng xe lao ra đường lớn, hắn điên cuồng lên ga, xe không thuộc dòng loại thể thao mạo hiểm mà dám phi với tốc độ này quả thật là không thiết sống, Lưu Tranh dù lo lắng cũng không tài nào đuổi theo kịp.

Trong đầu Lưu Quan liên tiếp hiện ra những mảnh nhỏ ký ức từng có với Cố Diệp, nó ngọt ngào như mật mía làm tan chảy trái tim băng lãnh 30 năm của hắn, vậy mà hắn đã yêu đơn phương lại không hay biết, đến khi nhận ra thì hắn đã chậm chân để mất đi người ấy.

Xe vô thức dừng lại trước cửa nhà hàng Hồ Nam, nơi mà Lưu Quan từng trao cho Cố Diệp nụ hôn đầu tiên trong đời. Hắn xót xa gạt lệ, nhấc bước nặng nề đi vào không gọi gì khác ngoài rượu, hắn chọn duy nhất một loại Mao Đài Quý Châu mà hai người đã từng uống với nhau, chỉ khác số lượng không phải một chai mà cả một thùng két lớn.

Lưu Quan đúng là không muốn sống nữa rồi, hắn không dùng ly mà cứ thế lốc thẳng vào dạ dày từng chai, từng chai một.

Trần Nam nhận được điện thoại thông báo của nhị thiếu nên đã hớt hải đi tìm Lưu Quan ngay lập tức. Anh dò thăm tất cả các nơi Lưu tổng có khả năng sẽ tới mà vẫn không mang lại kết quả. Bất chợt trong đầu Trần Nam nhớ tới một lần say rượu, Lưu tổng vô tình khoe khoang nụ hôn đầu của ngài ấy. Anh vội vã đến đây thử xem vận may, không ngờ lại thực sự bắt gặp Lưu tổng đang tự hành hạ bản thân chật vật đến như vậy.

Trần Nam tiến lên giữ lại chai rượu:

- Lưu tổng… ngài không nên đối xử với bản thân như vậy.

Lưu Quan không trả lời Trần Nam, hắn tự lẩm bẩm một mình:

- Chẳng lẽ em thật sự không biết… anh rất rất yêu em… rất yêu em… hức… hức… em có nghe thấy không Diệp?

- Xin em… đừng đối xử với anh như vậy…

- Diệp… hãy về với anh đi… anh khổ sở quá… anh sắp không thở nổi nữa rồi… chỗ này của anh… đau quá…

- Hức… hức… sao em lại thích cậu ta… sao phải là cậu ta…

- Huuhuu… cậu ta bị đánh có một cái mà em đã đau lòng vậy sao… hức hức… nếu… nếu anh hại cậu ta… có phải em sẽ hận anh không?

- Aaaaa… anh phải làm sao đây… huuhuu… làm sao đây… làm sao…

Trần Nam đau lòng nhìn Lưu Quan thống khổ, anh không khách khí đưa tay đánh vào gáy hắn một cái ngất lịm, bất đắc dĩ phải dùng cách này đưa ngài ấy trở về trước đã.

***

An Giang Hoàn đẩy quyển thực đơn về phía Tuyết Đình Lan:

- Cô chọn món đi, tôi mời.

Tuyết Đình Lan môi nhấp ngụm nước đặt lại chiếc ly lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng An Giang Hoàn không chút sợ hãi:

- Chú Ba không cần khách khí, cháu vào thẳng vấn đề, ba ngày tới là đến bữa tiệc hào môn hai năm mới mở một lần, cháu muốn ngài sắp xếp An Thiên Húc đi xa hai ngày không thể về nước ngay lập tức, đổi lại cháu sẽ ra mặt thúc đẩy Cố Minh đứng về phe của chú.

Đôi mắt cáo già của An Giang Hoàn xoáy sâu nhìn cô gái đối diện đánh giá, nhìn có vẻ trẻ tuổi non nớt nhưng ánh mắt lại nham hiểm quỷ kế, thật thú vị, dùng con tốt thí này đối phó An Thiên Húc cũng không có bất lợi gì. Lão hào sảng cười tươi:

- Được.

***

Cố Diệp muốn quay trở về Cố gia nhưng An Thiên Húc nhất quyết không cho, hỏi thăm về Cố Minh cũng chẳng dám để anh gặp mặt. Bị nhốt một ngày tại An gia, Cố Diệp không kiên nhẫn:

- Em đừng quản anh kiểu đó, anh cần phải có tự do.

An Thiên Húc cầm tay Cố Diệp cọ cọ lên má:

- Không phải như vậy, em sợ Lưu Quan lại đến làm phiền anh, Cố Minh thì đã được sắp xếp ở biệt thự riêng dành cho anh ấy, còn về Cố gia thì cho em chút thời gian, em muốn cùng anh về nhà ra mắt với ba anh.

Lời nói làm Cố Diệp nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, anh quên mất còn chưa kịp dò xét thái độ của Cố Lâm, không biết liệu ông ấy có bài xích mối quan hệ này không?

Cố Diệp vuốt má An Thiên Húc:

- Thiên Húc… có lẽ anh nên về nhà trước tránh cho ba không kịp thích ứng mà bị sốc, nói thật anh còn bị sốc nữa là ba anh.

Lời anh nói là thật, anh trước nay giáo dưỡng đạo đức chuẩn mực, tư tưởng luôn là một vợ một chồng hạnh phúc, đã chọn lựa đối tượng bạn đời thì dù tốt dù xấu anh cũng sẽ nhất mực yêu thương chăm sóc hết lòng. Nay đổi từ một cô vợ sang một chàng trai, nghĩ sao vẫn thấy khó tin. An Thiên Húc quá đáng thương, anh lại có chút rung động với tấm chân tình của cậu vậy nên anh buông thả cho cậu ta cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội. Anh đã đồng ý với cậu thì mãi mãi không bỏ rơi cậu.

An Thiên Húc biết Cố Diệp không dễ dàng gì mới chấp nhận cậu vậy nên không thể dồn ép anh quá, cậu tiếc nuối mặc cả:

- Vậy ở cùng em nốt đêm nay đi, mai em sẽ đưa anh trở về có được không?

Bên hông lại ẩn ẩn đau nhức, anh trừng mắt:

- Cảnh cáo em một vừa hai phải, muốn anh ở lại thì đừng giở trò gian manh.

Bị phát hiện rồi, An Thiên Húc không tình nguyện gật đầu. Thế nhưng đêm xuống, Cố Diệp nhận ra miệng lưỡi đàn ông toàn là dối trá, người như An Thiên Húc quả thật không đáng tin.

Sáng sớm nhân lúc An Thiên Húc còn ngủ, Cố Diệp nhẹ nhàng ôm quần áo chuồn đi trước chỉ để lại một tờ giấy nhắn đặt trên mặt bàn: “Anh đi trước, gặp lại em sau, SĐT mới của anh 054xxx, đừng giận, yêu em!”

Rung… rung… rung…

Tiếng chuông vang lên liên hồi, An Thiên Húc nhíu mi quơ tay tìm kiếm thân thể người bên cạnh mà hoàn toàn trống không. Cậu mở bừng mắt phát hiện ra Cố Diệp đã rời đi, âm thầm cười khổ bản thân như thế nào mà buông lỏng cảnh giác đến như vậy.

Điện thoại vẫn tiếp tục reo thêm lần nữa, An Thiên Húc nhấc máy cáu kỉnh:

- Chú Ba, có chuyện gì?

An Giang Hoàn không giận, lão tỏ vẻ ôn hòa từ ái:

- Thiên Húc à… cháu là tru cột An gia sau này, ngày mai cháu thu xếp sang Mỹ ra mắt xí nghiệp bên đó, các đối tác quan trọng đã mở tiệc tiếp đón, cháu không thể vắng mặt.

An Thiên Húc lạnh giọng:

- Không đi, sau ngày đó là bữa tiệc hào môn trong nước, cháu còn có việc bận, chú báo người khác đi.

Cậu không thể đi vào lúc này, hôm đó kiểu gì Cố Diệp cũng tham gia, Lưu Quan mọi năm không tới vì địa vị hắn trên cao không cần nể mặt mũi ai hết nhưng nhỡ đâu lần này hắn đến tìm anh thì sao?

An Giang Hoàn cười lớn:

- Ồ… không đi thật sao? Tiệc trong nước chỉ là việc nhỏ, nhưng xí nghiệp bên đó sẽ bầu cử lại phiếu người đứng đầu kỳ tới, nếu cháu không muốn kế thừa toàn bộ sản nghiệp An gia có thể lựa chọn không đi.

Khốn khϊếp, đây là ép người quá đáng chứ hỏi ý kiến cái gì? Cuộc chiến đấu đá nội bộ gay gắt này mà chỉ chiếm được quyền lực nửa vời là gần như sẽ bị lật đổ, lão ta rõ ràng không cho phép cậu từ chối.

An Thiên Húc biết rõ trong đây có mưu đồ, nhưng vẫn phải cắn răng chấp nhận rời xa Cố Diệp vài ngày. Cậu chỉ nghĩ kết quả xấu nhất là hai người họ gặp nhau nói đôi lời mà thôi, cậu có lòng tin vào Cố Diệp. An thiên Húc không hề hay biết chuyến đi này không chỉ đối phó quyền lực trong tay cậu mà còn nhằm vào tình yêu mới chớm nở giữa hai người họ, đánh sụp tâm lý cậu phát điên rồi mới từ từ đẩy cậu xuống vực sâu.