Chương 56: Cố Diệp Bị Bắt Cóc

Sau một hồi cấp cứu, Cố Diệp được đẩy về phòng hồi sức. Lưu Tranh bấy giờ mới có thời gian hỏi thăm:

- Anh… chuyện này ruốt cuộc là như thế nào?

Lưu Quan lắc đầu, đôi mắt hoe đỏ:

- Anh cũng không biết, Trần Nam đã đi điều tra, anh sẽ không tha cho kẻ đó.

Lưu Tranh thở dài vỗ vỗ lên cánh vai Lưu Quan:

- Anh Diệp đã không sao rồi, tầm sáng mai sẽ tỉnh lại thôi, anh vào với anh ấy đi.

Bờ vai Lưu Quan khẽ run lên:

- Anh… anh hết cơ hội rồi… em ấy… em ấy thực sự thích cậu ta… Lưu Tranh… anh… anh không biết mình nên làm gì nữa… anh…

- Làm gì anh cho rằng đúng là được, đừng tự hành hạ bản thân như thế, anh rất muốn gặp anh ấy mà, không phải sao?

Lưu Quan gật đầu, hắn xoay người mở cửa phòng bệnh, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên mép giường. Thân hình đơn bạc ngồi vào ghế, cánh tay Lưu Quan vươn ra cầm bàn tay Cố Diệp, hắn hôn lên mu bàn tay anh rồi nghiêng má dựa vào “em mau tỉnh lại đi Diệp, đừng làm anh lo nữa.”

***

Rạng sáng, Cố Diệp đau nhức thái dương, anh mơ màng mở mắt, bàn tay hơi tê mỏi, anh đảo mắt nhìn sang lại bắt gặp gương mặt mỏi mệt của Lưu Quan, trái tim như thắt lại, anh biết bản thân không thể cho người này hạnh phúc.

Cảm nhận được trong lòng bàn tay hơi động, Lưu Quan mở bừng mắt:

- Cố Diệp, em tỉnh rồi… anh… anh xin lỗi… anh…

Cố Diệp thanh âm chua xót:

- Không! Là em có lỗi với anh mới đúng.

Lưu Quan không buông bàn tay Cố Diệp, hắn còn muốn nói thêm thì cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra, đôi mắt chằng chịt tơ máu của An Thiên Húc bức xúc nhìn nơi bàn tay giao nhau giữa hai người.

Cố Diệp vội rút tay về, luống cuống chuyển đề tài:

- Thiên Húc, sao em ở đây? Không phải chưa đến ngày trở về hay sao?

Con ngươi An Thiên Húc sâu thẳm nhìn Cố Diệp uất ức, cậu gằn giọng:

- Lưu tổng, mời anh ra ngoài chúng tôi có chuyện riêng cần phải nói.

Cố Diệp cũng gật đầu ra hiệu, Lưu Quan không đành lòng vẫn phải tránh mặt, đi lướt ngang qua An Thiên Húc, hắn khẽ nhỏ giọng chân thành như là nhờ vả như là cầu xin:

- Quãng đường còn lại xin đừng làm tổn thương em ấy.

Đang lửa nóng cuộn trào trong người, An Thiên Húc không nghe ra hàm ý sâu xa trong đó, cậu chỉ chờ cánh cửa đóng lại, lên giọng quát lớn Cố Diệp:

- Hai người được lắm, tình thú đến mức phải nhập viện… tôi thật ghê tởm anh.

Cố Diệp chết lặng, nước mắt như sắp trực trào ra, sao An Thiên Húc tự dưng nhục mạ anh như vậy? Anh cố gắng nhịn xuống, thanh âm có chút run rẩy:

- Thiên Húc… em đây là có ý gì?

An Thiên Húc vội vàng về nước, mới đến nơi đã nhận được tin Cố Diệp được đưa từ khách sạn vào bệnh viện, cậu cũng không kịp hỏi rõ nguyên nhân, cứ như vậy mà phát tiết chẳng thèm suy nghĩ. Cậu tiến lên giữ chặt hai bả vai Cố Diệp lay anh choáng váng:

- Ý gì? Anh còn dám hỏi? Mẹ kiếp anh dám lăn giường cùng Lưu Quan, anh là loại người gì vậy hả?

“Chát” Trên khuôn mặt trắng nõn của An Thiên Húc hằn lên vết đỏ. Cố Diệp giận tím mặt quát lớn:

- Đủ rồi, cậu nghĩ ai cũng giống như cậu sao? Anh ấy không phải loại người đó? Không thủ đoạn đê hèn như cậu.

Cố Diệp thật ủy khuất, anh chấp nhận bỏ qua cho mọi lỗi lầm của An Thiên Húc, anh tình nguyện đối tốt thật lòng mà cậu lại nghi ngờ, vũ nhục anh. Chuyện với Lưu Quan rõ ràng chỉ là tai nạn, anh cũng hoàn toàn không biết tại sao. Cứ ngỡ cậu lo cho anh mới vội vàng trở về, ai ngờ lời đầu tiên khi gặp mặt lại là chất vấn ngờ vực, không có lấy một câu hỏi thăm xem anh đã xảy ra chuyện gì. Thái độ của An Thiên Húc làm Cố Diệp vừa thất vọng vừa xót xa.

An Thiên Húc nước mắt lăn xuống, cậu xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Biết bản thân có hơi quá lời, nhưng rõ ràng An Thiên Húc mới là người sai trước lại còn dám bỏ đi, Cố Diệp lớn giọng gọi lại:

- AN THIÊN HÚC.

Bóng lưng ấy vẫn cố tình rời đi, Cố Diệp nén xuống cơn giận đuổi theo ra ngoài hành lang, mới đi được mấy bước anh bị một bàn tay cầm khăn thuốc bịt miệng, trước khi mất đi ý thức, anh thầm oán “Lại là ai? Sao lần nào anh cũng là người bị hạ thuốc chứ?”

Tuyết Đình Lan đúng lúc đến thăm Cố Diệp thì gặp ngay cảnh này, cô sợ hãi nấp sau bức tường rẽ lối, tầng này là khu Vip cực kì yên tĩnh vắng vẻ, cô không kêu được người đến cứu, cô hoảng loạn nhận ra người đó là tay sai của An Giang Hoàn.

Tuyết Đình Lan đưa tay che miệng tránh phát ra tiếng nấc, cô trơ mắt nhìn Cố Diệp bị bắt đi, tay run run nhắn tin cho Cố Minh: “Họ bắt anh Diệp đi rồi, mau gọi người cứu anh ấy.”

Dưới tầng 2 của bệnh viện tư nhân cao cấp có khu tạm nghỉ dành cho người nhà bệnh nhân, Cố Minh được sắp xếp chờ ở nơi đây, hắn vừa đọc xong tin nhắn thì Lưu Quan cũng đẩy cửa xông vào:

- Là mày dám hạ thuốc hãm hại em ấy?

Cố Minh ngơ ngác, hắn nhận được hai nguồn tin tức không hiểu gì hết:

- Lưu Quan… anh nói gì vậy? Hơn nữa tôi vừa nhận được tin Cố Diệp bị bắt cóc là sao?

- Cái gì?

Ngay lập tức, Lưu Quan rút ra điện thoại gọi cho Cố Diệp mà không được, hắn sốt ruột bấm đến số máy của An Thiên Húc.

Màn hình hiện ra tên người gọi đến, An Thiên Húc càng thêm khó chịu, cậu tắt máy không nghe.

Tiếng chuông vang mãi không dứt, cậu bực bội quát:

- Anh muốn cái gì?

- Cố Diệp đâu?

- Mẹ kiếp, anh dám lăn giường cùng người của tôi còn dám trắng trợn hỏi thăm, tôi thề không tha cho cái loại người như anh…

Lưu Quan không kiên nhẫn cắt ngang:

- Cậu lại điên khùng cái gì? Cố Diệp bị người ta cố ý hạ thuốc suýt mất mạng đó có biết không hả? Tôi sẽ không giống như cậu chỉ biết cưỡng ép em ấy. Trả lời tôi ngay lập tức Cố Diệp đâu? Có tin em ấy bị bắt cóc, cậu vẫn đang ở cùng em ấy chứ?

An Thiên Húc sững sờ:

- Không… không có…

Cậu hoảng hốt quay lại phòng bệnh, cánh cửa vẫn mở lớn nhưng ở bên trong không có người “lẽ nào Cố Diệp thật sự bị bắt đi rồi?”