Chương 44

“Bà nội, Điềm Điềm biết rồi.” Tô Điềm Điềm mặc mấy lớp quần áo, cả người đều bọc thành quả bóng tròn, giống như một chú chim cánh cụt nhỏ.

Sau đó, bốn người bắt đầu đi lên núi, trên núi về đông khác xa với các mùa khác, mùa đông trên núi về cơ bản đều là một mảnh trụi lủi, một khóm xanh lục cũng rất khó tìm được.

Mấy ngày hôm trước nhiệt độ không khí bỗng nhiên hạ thấp, bên ngoài tuyết rơi, hiện tại trên núi còn có một tầng tuyết mỏng, phỏng chừng cũng phải một thời gian nữa mới tan hết.

“Mẹ, cũng qua vài tháng rồi, đám dược liệu bên kia có thể đã lớn hết rồi hay không ?”

Tôn Hương Liên tức giận liếc mắt nhìn Tô Minh Thương một cái, nói: “"Làm sao có thể? Dược liệu cần có thời gian, làm sao có thể lớn lên nhanh như vậy? Nhưng thật ra con sông đó, không biết có đóng băng hay không.”

“Thời tiết hai hôm nay như vậy, hẳn là có đóng băng ấy chứ? Nhưng phỏng chừng cũng không dày.”

Thẩm Xảo Anh trả lời nói, vừa nói vừa cầm lấy nhánh cây bên đường quét tới quét lui.

Tô Điềm Điềm vừa đi vừa nhìn chung quanh, bỗng nhiên Tô Điềm Điềm đi về một phía, đám người Thẩm Xảo Anh vội vàng theo kịp.

Chờ Tô Điềm Điềm dừng lại bước chân, Tôn Hương Liên liền phát hiện trước mặt có rất nhiều dâu tây dại, là một loại dâu tây trong các loại dâu tây, chỉ là không to bằng dâu tây nhà trồng, đều là những quả be bé.

Tôn Hương Liên bảo Thẩm Xảo Anh cùng Tô Minh Thương mau chóng hái xuống, Tô Điềm Điềm thì là ở bên cạnh tìm khối đá nhỏ ngồi xuống.



“Mẹ, nơi này ngày thường có rất nhiều người qua lại, như thế nào không có ai phát hiện?”

Tô Minh Thương có chút kỳ quái, chỗ này vẫn là bên cạnh sườn núi, ngày bình thường người đến người đi rất nhiều, kết quả lại có nhiều dâu tây dại như vậy mà không ai phát hiện, không hợp lý.

“Bình thường, hiện tại là mùa đông, có rất ít người sẽ lên núi, rốt cuộc tới mùa đông trên núi cũng chẳng có gì cả, bởi vậy khóm dâu tây này tự nhiên mà được giữ lại.”

Sau đó, sau khi hái xong mới phát hiện tuy rằng nhìn thì thấy nhiều, nhưng bởi vì các quả cũng không to, cho nên chỉ phủ kín một tầng sọt mà thôi.

Tôn Hương Liên lấy một nắm đưa cho Tô Điềm Điềm, để Tô Điềm Điềm cầm lấy ăn.

Tiếp theo, Tô Điềm Điềm lại tìm được thêm một ít quả dại, nhưng cũng không nhiều, ngay lúc ngắt lấy quả dại, lỗ tai của Tôn Hương Liên giật giật, “Thằng Tư, vợ thằng tư, hai đứa có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì cơ? Không có mẹ à?”

Tô Minh Thương cẩn thận lắng nghe, phát hiện không có tiếng động dị thường nào, Thẩm Xảo Anh lại biểu tình nghiêm túc: “Hình như là tiếng kêu của động vật, chỉ là cách khá xa, cho nên chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng mà thôi.”

Tôn Hương Liên xác thực ý nghĩ trong lòng, liền nói: “Chỉ sợ là dã thú đánh nhau, mọi người đều cẩn thận một chút, đừng đi về hướng đó.”

“Này không phải đều ngủ đông rồi sao? Sao mà còn đánh nhau?”



“Khả năng có nguyên nhân khác.”

Đang nói chuyện, Tôn Hương Liên liền nhìn thấy mấy con gà rừng ở trước mặt, gà rừng trong núi thực ra cũng không sợ người lắm, nhưng bởi vì nhiều lần bị bắt, nên khi nhìn thấy người liền theo bản năng vỗ cánh muốn bay đi.

“Vợ chồng thằng tư!”

Ba người tay mắt lanh lẹ mỗi người bắt được một con gà rừng, nhưng vẫn có mấy con chạy thoát.

“Xem ra thu hoạch không ít, trở về thằng tư mang lên huyện thành bán lấy tiền, gần nhất đang ăn tết trong nhà vẫn còn thịt mua từ trước, hơn nữa phía trước cũng chưa ăn hết, giờ mang về nhà cũng ăn không xong, vẫn là mang đi bán thì tốt hơn.”

Tôn Hương Liên nhìn ba con gà rừng, dặn dò nói.

“Mẹ, con nghe mẹ.”

“Mẹ, mẹ xem đó là cái gì?”

Thẩm Xảo Anh giơ tay chỉ về phía một loại thực vật lạ khác với các cây khác xung quanh ở một gốc cây trước mặt, cả kinh kêu lên.

“Có lẽ là cỏ dại?” Tôn Hương Liên cũng không xác định mà nói, lại gần vừa thấy, phát hiện đúng thật là cỏ dại.