Chương 45

Ngay lúc muốn rời đi, Tô Điềm Điềm lại ngồi xổm xuống bên cạnh đám cỏ dại, làm sao cũng không chịu đi.

“Điềm Điềm, đây chỉ là cỏ dại mà thôi, nếu Điềm Điềm thích, mẹ lại đi tìm một cái khác cho con có được không?”

Tô Điềm Điềm ngày thường vẫn luôn nghe lời ngoan ngoãn, chỉ cần Thẩm Xảo Anh vừa dỗ ngọt liền lập tức đồng ý, nhưng hiện tại lại không như vậy, Tô Điềm Điềm nhất quyết không chịu đi, ngón tay chỉ cỏ dại, trong miệng còn nói: “Muốn! Muốn!”

Tôn Hương Liên thấy thế, liền sai Tô Minh Thương đi rút cỏ dại lên: “Nếu Điềm Điềm thích, vậy rút đi.”

Tô Minh Thương túm lấy lá cây, đang muốn rút ra, liền nhìn thấy có thứ lộ ra dưới lớp bùn đất, “Mẹ, cái này giống như không phải cỏ dại, mẹ xem rễ cây lộ ra bên dưới bùn đất, cái này hình như không phải rễ đâu mẹ.”

Tôn Hương Liên cùng Thẩm Xảo Anh vây quanh lại ngó xem, nghiên cứu nửa ngày, cũng nghiên cứu không ra được cái gì, Tôn Hương Liên quyết định bảo Tô Minh Thương tiếp tục rút ra, chỉ là phải cẩn thận hơn một chút, đừng để bị hỏng.

Tô Minh Thương nghe vậy, cẩn thận đào bới lớp đất bên cạnh, lộ ra phần bên trong, “Mẹ, cái này hình như là nhân sâm đó?”

Tôn Hương Liên vừa nghe, vội vàng tiến lên một bước, trước đó bởi vì vẫn luôn đi sưu tập dược liệu để bán, cho nên dần quen thuộc với người ở tiệm thuốc, có chút dược liệu quý cả hai mẹ con cũng từng được nhìn qua.

Chỉ là ở tiệm thuốc đều là đồ đã được bào chế, còn chỗ này là chưa có bào chế, bộ dáng nhìn qua có chút khác nhau, nhưng hình dạng là không sai biệt lắm.

“Chẳng lẽ đây thật là nhân sâm sao? Nhưng nhiều năm như vậy, trước nay cũng chưa nghe ai nói qua nơi này có thể đào được nhân sâm?”

Tôn Hương Liên vẻ mặt ngẩn ngơ, nhiều thế hệ người dân thôn Tuyền Hải sinh sống ở nơi đây, ngọn núi này cũng đã tồn tại sớm từ bao đời nay, từ trước tới nay cũng chưa từng thấy ai nói rằng trên núi có nhân sâm.

Đang yên lành như thế nào lại chạy ra một gốc cây nhân sâm vậy?



“Có lẽ không phải không có ai lấy, mà là người khác đều không biết thì sao? Nơi này rốt cuộc xa xôi, nhân sâm là thứ tốt, người bình thường là mua không nổi, tự nhiên sẽ chưa thấy bao giờ, nếu không phải bởi vì trước đó nhà ta thi thoảng vẫn đi bán dược liệu, sợ là chúng ta cũng sẽ không biết được.”

Tô Minh Thương nghĩ nghĩ, liền hiểu rõ, người nơi đây mấy đời đều là nông dân, làm sao mua nổi nhân sâm, cũng không biết gì về nhân sâm, hơn nữa khi nhân sâm không lộ ra ngoài, cũng chẳng khác cỏ dại là bao, nên việc không đào được nhân sâm cũng là chuyện thường tình.

“Ngược lại cũng có khả năng là vậy, chỉ là nhiều năm như vậy, tự cổ chí kim, không có khả năng không có một ai hay biết

sao? Cái này có chút hơi khoa trương rồi?”

Tôn Hương Liên miễn cưỡng tán thành cách giải thích của Tô Minh Thương, nhưng vẫn cảm thấy có chút logic không thuận.

“Mẹ, con cũng cảm thấy anh Minh Thương nói có lý, nếu không phải bởi vì Điềm Điềm, hôm nay chúng ta cũng sẽ bỏ lỡ, huống chi là những người không biết gì về nhân sâm cơ chứ? Nhưng mà, con cảm thấy còn có một loại khả năng.”

Tôn Hương Liên cùng Tô Minh Thương nhìn về phía Thẩm Xảo Anh, ý bảo Thẩm Xảo Anh nói tiếp.

“Thực ra rất đơn giản, tự cổ chí kim nhân sâm đều là đồ quý giá cao, rất có khả năng trước kia cũng đã có người đào được nhân sâm, sau đó lén lút đem đi bán, cũng không lộ ra bên ngoài, tự nhiên sẽ không có ai biết được, tiền tài động lòng người, bị người khác biết luôn là có chút nguy hiểm.”

“Đúng là có chút đạo lý, giống như chúng ta bây giờ đào được nhân sâm vậy, mặc dù mang đi bán, nhưng cũng không gióng trống khua chiêng, vạn nhất bị kẻ trộm nhớ thương, vậy cũng không tốt.”

Tôn Hương Liên cùng Thẩm Xảo Anh thảo luận ở bên cạnh, Tô Minh Thương thì vừa đào nhân sâm, vừa phụ họa một hai câu, mà Tô Điềm Điềm thì ngồi im bên cạnh nhìn mọi người nói chuyện.

“Điềm Điềm quả nhiên là có phúc khí, nhưng mà liệu có phải Điềm Điềm vì phát hiện ra đây là nhân sâm mới không chịu đi?” “Có lẽ chỉ đơn thuần là vận khí tốt.”

Tô Điềm Điềm nghe được hai người đang thảo luận nhắc tới mình, quay người lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.