Chương 6: Ăn thịt.

Corwin Wilson mơ màng tỉnh dậy, hai lỗ tai thỏ khẽ giật giật, khẽ dịu mắt, cậu có xảm giác hình như mình đã quên mất thứ gì đó thì phải, nhưng nghĩ mãi không ra nên cậu trực tiếp bỏ qua sau đầu.

Vệ sinh cá nhân xong như bình thường thì sẽ trực tiếp lên lớp, ngoại trừ môn giáo dục giới tính là bắt buộc ra thì trường hầu như khuyến khích mọi người tự chọn chuyên ngành của mình.

Như Zev Arthur Blair là khoa chính trị học và khoa kị sĩ, cậu thì học khoa dược và khoa ma thuật.

Tìm một chỗ trong lớp đặt mình ngồi xuống, Corwin Wilson hơi nhíu mày lại, từ sáng đến giờ vẫn không hiểu sao ngực lại cứ cảm thấy đau đau, hay do tối qua cậu nằm úp nên ngực bị chèn ép?

- Cậu đến sớm nha, chăm chỉ quá vậy, bài tập hôm qua giáo sư Mesut giao cho cậu đã hoàn thành rồi sao?

Một cậu bạn tóc màu nâu hạt dẻ ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt to lúng liếng, cái má phồng lên hồng hào nhai đám hạnh nhân trong miệng.

- Chắc chắn phải xong rồi, nếu không sẽ phải lên phòng giáo sư uống trà đó, nè, chai này của cậu.

Cato Nullan dúi vào cậu một túi hạnh nhân, hai mắt màu nâu to tròn lúng liếng rực rỡ nắm lấy tay cậu.

- Đúng là vương phi của ta, thật hiểu ta mà!(≖‿≖✧)

Cato Nullan thuộc loài chuột hamster, bản thể bé xíu, đến khi biến hình xong bản thân cũng khá nhỏ con, vậy mà dạ dày lại như cái động không đáy vậy, ăn bao nhiêu cũng không đủ.

- Biết rồi, cậu ăn nhanh lên, mắc công ngài ấy vào lại bị thu mất.

Lớp học cũng có không ít người, chủ yếu đang gắng sức hoàn thành bài tập mà giáo sư giao lúc trước.

- Đến muộn rồi, cho tớ xin miếng đi.

Một người khác đến ngồi vào vị trí cạnh cậu, bắt đầu hành động ấu trĩ, tranh đồ ăn với Cato Nullan.

- Alain Bradley, cậu sao lại ấu trĩ như vậy chứ!!

Cato phụng phịu, gói này là Roys mua cho cậu, cậu thực sự ăn chưa đã mà!!!

Roys Sellin là người yêu của Cato Nullan, hai người họ đã sớm đính hôn, việc này cũng chả hiếm lạ gì trong thế giới này.

- Cậu thoát khỏi khỏi đền thánh tử rồi sao?

Hai tên ấu trĩ tranh chấp nhau vài miếng hạt dẻ, quậy muốn tung cả cái bàn lên trời đến nơi rồi.

- Cậu đừng nhắc nữa, nhắc nữa là tớ lại thấy mệt rồi, mấy lão già đấy đúng là cố chấp mà.

Alain Bradley nhún vai, vẻ mặt đau khổ không biết nên nói gì nữa, chức nghiệp thánh tử cực kì hiếm, đồng nghĩ với việc đào tạo ra được một thánh tử hoàn chỉnh lại càng khó hơn vì không phải ai cũng có thể thừa hưởng sức mạnh to lớn của thần.

Vị thụ chính - thánh tử được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa này cũng không phải sung sướиɠ gì đâu.

Tại sao cậu lại quen được thụ chính à, đơn giản lắm, chỉ cần ăn uống kì quặc là được.

Ba người cùng nhau đến căng tin ăn thu hút không ít ánh nhìn...ha ha có lẽ là có mỗi Alain Bradley thôi, cậu ấy quả thực rất đẹp.

Dòng nhân ngư xinh đẹp của vùng Nam hải, mái tóc đỏ rực bồng bềnh như ngọn lửa thiêu đốt, nóng bỏng nơi đáy biển sâu.

Người ta nói, đôi mắt hạnh là đôi mắt chứa tình, chính cậu cũng bị đốn gục bởi nó.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp, hàng lông mi dài cong vυ"t che dấu sắc xanh sâu thẳm của đại dương bí ẩn mang vẻ đẹp hớp hồn người.

Cậu cũng từng thấy đuôi cá của Alain Bradley, xinh đẹp hệt như con người cậu ấy vậy, một chiếc đuôi xinh xắn màu lam, những chiếc vảy sáng lấp lánh phản chiếu tầng sáng nhu hòa của ánh mặt trời.

Làn vây trong suốt lấp lánh, mềm mại trong nước tạo nên vẻ đẹp khó lòng cưỡng lại được.

Cạch.

- Cowin Wilson, cậu có chắc cậu ăn được nó không vậy?

Cato Nullan đặt khay thức ăn bên cạnh cậu, bên trong là những hạt cứng như điều, lúa mạch,... Lại nhìn qua một đĩa đầy thịt ma thú của Corwin Wilson có chút quan ngại.

- Được mà.

Cậu liền cắt một miếng thịt cho vào miệng, Alain Bradley nhanh chóng niệm một câu thần chú có vẻ hết sức quen thuộc.

Miếng thịt mềm mại, nước thịt thanh thanh, ngọt ngọt, từng chất đạm ngon lành...

- Ọe...

Corwin Wilson liền tái xanh mặt, ngồi xổm xuống một bên được câu thần chú của Alain Bradley nhanh chóng làm sạch như chưa từng xuất hiện.

Xuyên qua thế giới này cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là...không thể ăn thịt!!!! Không thể ăn thịt thì còn sống làm gì nữa!!!

Corwin Wilson đau đớn gục ngã nằm vật trên bàn, gương mặt xanh mét thiếu sức sống, đôi mắt tủi thân chực khóc.

- Được rồi, được rồi, cũng không phải là không có cách để cậu có thể ăn thịt...

- Cách nào!?!!!

Lời mắng đến miệng rồi cũng phải nuốt lại, Cato Nullan bất lực thở dài, bỗng nhớ ra chuyện gì đó.

- Tớ có nghe mẹ tớ kể lại là khi mang thai anh tớ mẹ tớ đã ăn thịt, thậm chí bà còn cảm thấy ngon nữa.

- Cho nên...

Corwin Wilson mơ màng hiểu ra gì đó..

- Nên là cậu phải có bé con của thú ăn thịt.

Hai mắt cậu ta ngời sáng nhưng đổi lại khuôn mặt càng thêm chán chường của Corwin Wilson.

- Được rồi, mau ăn đi, chiều nay chúng ta còn phải ra ngoài mua nguyên liệu đó.

Alain Bradley là bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng cậu đã sớm cười đến lăn lộn từ lâu rồi, cố gắng giữ hình tượng cũng quá mệt nhọc đi.

Ba người vừa rời đi, phía trên tàng cây có bóng người nhảy xuống, dáng người thoăn thoắt nhanh nhẹn như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống đất.

- Một tên kì lạ.