Chương 11

Người nọ không ngẩng đầu lên nói: “Tiểu nhân là gia nô của Bùi phủ, sợ ngài hôm nay bị kinh sợ nên Bùi đại nhân cố ý tặng ngài chén thuốc an thần.”

Dứt lời hộp bát bảo từ bên ngoài được dâng vào. Thẩm Tương Nghi cúi đầu cầm được cái hộp nặng trĩu kia, trong lòng được cưng mà sợ, ông trời đổ mưa đỏ à, Bùi Nhị tặng đồ cho nàng?

Chắc không phải vì nàng tính cho hắn một quẻ nói số mệnh không có con chứ.

Nàng hơi căng thẳng gặng hỏi bóng người gầy gò nhưng lão luyện kia: “Cái kia… Đại nhân nhà các ngươi... Còn giải thích gì không?”

Chỉ nghe thấy người nọ có quy củ đáp: “Đại nhân nói mùng năm đầu tháng chùa Phật Quốc có hội, giảng giải Phật pháp, tiểu thư có thể đi nghe nhiều một chút, yên ổn cõi lòng.”

Thẩm Tương Nghi còn chưa kịp hỏi thêm cái gì, gia nô đã lặng lẽ rời đi như lúc xuất hiện.

Phu canh gánh nước bước thấp bước cao từ bên cạnh đi qua, chậm rãi đi sâu vào ngõ nhỏ, tiếng thùng nước lắc lư truyền đến phương xa, đêm khuya vắng lặng không sót lại tiếng nào.

Nàng mở hộp, mùi thuốc hơi chua xót tràn ngập nơi đầu mũi.

Mới mở gói thuốc bên trên lại phát hiện bên dưới còn một tầng. Nhẹ nhàng mở tầng dưới ra, vậy mà lại là điểm tâm các màu, bánh ít trần, bánh phù dung, bánh bao gạo nếp... Vẫn còn ấm.

Nàng có hơi kinh ngạc, Bùi Nhị này thật ra là người rất thú vị, như thể có Thất khiếu linh lung tâm vậy, sao hắn lại biết nàng sợ đắng, đưa thuốc còn chưa nói sao còn đưa cả cái này.

Thẩm Tương Nghi nghĩ, nâng tay lên cầm một miếng bánh xốp giòn cho vào miệng, có ngọt ngào, có mềm mại, hương lúa mạch tan ra giữa hàm răng, không khô không ngấy, dư vị kéo dài.

Sự thật chứng minh, Bùi Vấn An này tuyệt đối không phải người bình dị gần gũi, nhưng lại rất am hiểu cách đối nhân xử thế, làm việc cẩn thận.

Loại người này phàm là hắn muốn khiến người ta thích, người khác nghĩ có thể dễ dàng từ chối hắn, vậy đúng là có chút khó khăn.

Mùng năm đầu tháng, chùa Phật Quốc.

Thẩm Tương Nghi ôm hộp, thầm nhắc lại trong lòng một lần.

Đây là Bùi Nhị muốn hẹn gặp riêng nàng đó.

Không đúng... Chờ chút.

Thời gian địa điểm thế này, sao lại quen thế.

Thẩm Tương Nghi suy tư, chợt vỗ đùi.

Không hay!

Trong sách nói nữ chính Giang Ứng Liên và Bùi Nhị lần đầu gặp chẳng phải là mùng năm đầu tháng ở chùa Phật Quốc à?

Mùng năm đầu tháng giêng đúng là ngày lành để cầu nhân duyên.

Hầu hết các cô nương ở Biện Kinh đều dời khuê phòng đến chùa Phật Quốc thưởng ngoạn.

Từ chân núi đến trong chùa hương khói nghi ngút, bóng người lững lờ.

Thẩm Tương Nghi ra ngoài từ sớm, gian nan chen trong đám người leo lên lưng chừng núi. Nàng cũng không định đi nữa, móc từ trong ngực ra một túi hạt dưa muối của phố Tây, chọn nơi tầm nhìn trống trải ngồi xuống vừa cắn hạt dưa vừa chăm chú ngắm nhìn người đi đường qua lại.

Nàng đang đợi người, người này cũng không phải ai khác mà chính là nữ chính Giang Ứng Liên.

Từ khi Bùi Nhị hẹn gặp mặt làm vài ngày liền nàng cũng chưa được ngủ ngon giấc.

Thẩm Tương Nghi cảm thấy trên đời này chắc cũng chẳng có nữ phụ nào nhọc lòng bằng mình.

Rõ ràng chỉ là nhân vật mua nước tương còn phải làm kẻ cứu vớt vai ác.

Trong nguyên tác chính là một ngày xuân se lạnh như thế, ở sau núi của chùa Phật Quốc Giang Ứng Liên gặp Bùi Nhị, ở đây hai người kết nghiệt... A, không phải, tình duyên.

Cho nên đời này để phòng ngừa chuyện này xảy ra nàng quyết định hôm nay ngồi chờ ở lưng chừng núi từ sớm, ngăn Giang Ứng Liên lại.

Ngươi hỏi ta vì sao không trực tiếp đi gặp Bùi Nhị?

Thật ra ta cũng muốn đó.

Nhưng ta không tìm thấy Bùi Nhị.

Trong sách không viết, trong lời hẹn của Bùi Nhị cũng không nói tỉ mỉ.

Không phải ai cũng như nữ chính, ngoặt cái khúc cua cũng gặp được nam chính nam phụ. Không bằng nàng tiết kiệm chút sức lực dựa theo tin tức trong sách, ngồi ở đây chờ nữ chính Giang Ứng Liên.

Chân trời dần sáng.

Bên lan can có không ít gánh hàng rong thừa dịp hôm nay đông người, bên đường bày rất nhiều hương khói đồ lưu niệm, con đường lập tức rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao hàng không ngớt.