Chương 12

Thẩm Tương Nghi bỏ công đợi trong tiếng rao to ước chừng hai ba nén hương, vỏ hạt dưa trong tay sắp chất thành núi nhưng vẫn không đợi được Giang Ứng Liên.

Trong lòng nàng chợt lạnh.

Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm nội dung trong truyện rồi sao?

Trong lúc nàng đang hoài nghi, một bóng người quen thuộc ở phía xa xa chầm chậm bước đến.

Nàng nheo đôi mắt vui sướиɠ, kia không phải nữ chính Giang Ứng Liên thì là ai.

Chỉ thấy nàng ta hôm nay mặc một bộ áo dài đối khâm màu xanh nhạt, bên dưới mặc chiếc váy hoa nhỏ, mặt tựa hoa đào, thân như nhành liễu, cùng người làm kề vai nối gót trong đám du khách.

Đừng hỏi vì sao Thẩm Tương Nghi có thể liếc mắt một cái đã nhận ra Giang Ứng Liên giữa biển người mênh mông.

Phải hỏi hào quang nữ chính quá rõ ràng.

“Cẩn thận!”

Có người bán hoa tươi xem đến ngây ngốc, thế mà lại đi đυ.ng phải người Giang Ứng Liên, gánh hoa rơi vãi đầy đường.

“Không có mắt à? Cái đồ thô bỉ nhà ngươi!”

Một người làm nhảy ra quát.

Giang Ứng Liên vươn tay xua người làm lui xuống, khẽ mỉm cười khom lưng giúp người bán hàng rong nhặt mấy bông hoa lên: “Không sao.”

Nụ cười này, đôi mắt người bán hàng rong cũng dựng thẳng.

Ôi mẹ ơi, hắn ta thấy Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm à!

Giang Ứng Liên đứng dậy thu hết những ánh mắt si mê của đám đàn ông vào trong mắt, khẽ gật đầu sờ sờ búi tóc, khóe miệng nhếch lên trong lòng đắc ý không nhịn nổi. Thiên Đạo quả nhiên không lừa nàng, hào quang Mary Sue không nam nhân nào cưỡng lại được.

Nghĩ thế nàng ta càng tự tin ngẩng cao đầu đi về phía trước, trong mắt phát ra tia sáng, hôm nay nàng nhất định phải thu phục Bùi Vấn An kia làm bề tôi dưới váy mình.

Mà lúc này phía sau nàng ta không xa là Thẩm Tương Nghi đang đi theo, nhìn bóng người trước mặt trong lòng suy tính tìm thời điểm thích hợp kiếm cớ bắt chuyện.

Đi hết bậc thang, sơn môn cao ngất của chùa Phật Quốc ở ngay trước mắt. Sắc trời dần tối khách hành hương cũng ít đi. Cuối cùng Thẩm Tương Nghi thấy hình như Giang Ứng Liên nói mấy câu với người làm, người làm rời đi chỉ còn mình nàng ta.

Trong lòng Thẩm Tương Nghi căng thẳng, chính là lúc này.

Nghĩ xong nàng bước nhanh hai bước mới cất lời: “Giang...”

“Ôi, tiểu thư đi nhờ chút.”

Lời còn chưa dứt một ông lão bán hàng cong lưng xách hàng cười cười đi qua trước mặt nàng.

Thẩm Tương Nghi ngừng bước chờ người bán hàng rong đi qua, nàng đứng tại chỗ mắt hoa lên.

Chùa miếu đằng trước đám đông ồ ạt, phóng tầm mắt quan sát nào còn bóng dáng Giang Ứng Liên.

Sách này rõ ràng viết Giang Ứng Liên là vị tiểu thư yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.

Sao bước chân lại nhanh như thế?

Mới chớp mắt một cái đã không thấy người đâu.

Thẩm Tương Nghi để lạc mất người, nhàm chán đi hai vòng quanh chùa cũng không thu hoạch được gì.

Nàng mờ mịt đứng ở cửa đại điện, ngẩng đầu nhìn trời bắt đầu đổ mưa, du khách lần lượt rời đi, đến lúc hồi thần thì khách hành hương trong chùa chỉ còn lại tốp năm tốp ba.

Mùi nhang trầm du cùng mùi bùn đất ẩm ướt ngày mưa quyện vào nhau mát lạnh.

Ánh nến vàng trong đại điện sáng lên, cõi lòng nàng cũng lạnh một nửa.

Bây giờ nàng nên làm gì đây?

Nếu không thì nàng đi thẳng đến núi sau chùa Phật Quốc ôm cây đợi thỏ đi?

Thật ra nàng cũng muốn chứ, quan trọng là chùa Phật Quốc này là chùa miếu hoàng gia. Sau núi kia không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, phải là hoàng thân quốc thích hoặc là thế gia nhà cao cửa rộng.

Nàng còn lâu mới đủ trình á.