Chương 13

“Tiểu thư, muốn vào thắp nén hương à?”

Bên tai truyền đến giọng nói ngây ngô.

Nàng cúi đầu, là một tiểu sa di cầm rổ chắp tay trước ngực.

Thẩm Tương Nghi xưa nay không tin quỷ thần, nhưng có lẽ một lần trọng sinh trong lòng cũng nghĩ thầm có lẽ cự tuyệt tiểu sa di thành kính này không tốt lắm, liền đưa tiền dầu mè qua rồi hơi dè dặt nhận hương.

Bảo tướng trang nghiêm trong Đại Hùng Bảo Điện, không vui không buồn, từng sợi khói trắng dâng lên. Nàng từ từ quỳ xuống đầu óc cũng mờ mịt, cầu cái gì mới tốt đây?

Phật Tổ nói nhân sinh là khổ, nhưng chưa nói như thế nào mới có thể yên vui.

Lại nói thế sự vô thường, chủ tâm thanh tịnh.

Vậy nàng phải thế nào mới có thể có được thanh tịnh đời này đây?

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy tòa tượng Phật Tổ trên cao không vui không buồn nhìn xuống bá tánh cũng không cho đáp án.

Vậy không bằng sống thật tốt, đời này sống tốt đến cuối đời, để nàng tự tìm ra đáp án.

Nghĩ như thế nàng cúi người thật sâu.

Phật Tổ phù hộ, việc cấp bách là để nàng tìm được Bùi Vấn An. Bùi Nhị này không được thấy Giang Ứng Liên trước nàng nha.

Vừa nghĩ trong lòng. Một đôi ủng đen hơi ướt đã xuất hiện trong tầm mắt, vạt áo dài vén lên một độ cong.

“Không phải Thẩm cô nương biết bói toán à? Sao còn khấn Phật.”

Thẩm Tương Nghi cầm hương, thân thể cứng đờ, Phật Tổ linh như thế à?

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, trong điện trống không, không biết từ khi nào đã không có ai.

Mưa bên ngoài điện ngày càng nặng hạt, đập vào mái hiên bồm bộp rung lên.

Bùi Vấn An đứng trước tượng Phật, mặt mày trong sáng, không mặc quan phục. Trên người mặc áo dài màu xanh lá mang theo hơi nước.

Chung quanh truyền đến tiếng Phạn từ nơi xa xa, nhưng khuôn mặt người này không mang theo chút từ bi nào.

Hắn nhìn từ đầu đến chân nàng một lượt cuối cùng dừng ở nén hương trong tay nàng, ánh mặt tựa như mang theo chút lạnh nhạt của tiết xuân: “Nếu Thẩm cô nương vướng bận chuyện thế gian, cô cầu phật không bằng bái ta.”

Một cơn mưa lớn ùn ùn kéo tới, sương phòng sau núi dựa núi mà dựng lên, rừng trúc xanh um bị nước mưa xối xào xạc.

Trận mưa này tốt cho đám côn trùng và ếch nhái bên suối, nhân lúc sắc trời xám xịt, chúng kéo dài cổ họng bắt đầu kêu, dường như bắt chước các sư trong chùa, bắt đầu tụng kinh với nhau.

Bóng nến trong sương phòng lay động, một bàn tay mảnh khảnh gõ vào tay cầm của ấm đồng, rót nước đang sôi sùng sục vào ấm tử sa, sau vài lần rót nước trà để tăng nhiệt độ của cốc, trà bắt đầu tỏa hương, trong hơi nước đặc quánh, một tách trà màu vàng tươi được đẩy tới trước mặt Thẩm Tương Nghi.

“Trà Lư Sơn Vân Vụ đặc sản Giang Châu, là loại trà mới của mùa xuân năm nay, được hái trước tiết Thanh Minh, hương thơm thanh mát, hậu vị ngọt ngào, Thẩm cô nương nếm thử xem.”

Thẩm Tương Nghi ngây ngốc nhìn những chiếc lá non được ngâm trong tách chìm chìm nổi nổi, giống như những suy nghĩ trong lòng nàng đang quay cuồng không ổn định, nàng cầm tách trà lên.

“Quê cũ của Bùi đại nhân ở Giang Châu nhỉ?”

Cái tay đang cầm ấm trà của Bùi Nhị dừng lại, ngước mắt nhìn nàng một cái, cười nhẹ: “Chuyện mà Thẩm cô nương biết cũng không ít.”

Thẩm Tương Nghi tự biết mình nhiều lời, nheo mắt nhìn sắc mặt hắn, cười gượng nói: “Toàn thành Biện Kinh ai mà không biết, do bản thân đại nhân phong nhã hào hoa, văn chương phong lưu, người ta truyền tai nhau cũng nhiều.”

Bùi Nhị nghe những lời này của nàng, không nói gì, chỉ chậm rì rì thêm nước nấu trà.

Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà chậm quá.

Mặt khác, Thẩm Tương Nghi có chút không nhịn được, nàng vin lấy bàn, người hơi nghiêng về phía trước nói: “Bùi đại nhân, ngài hẹn ta gặp mặt ở chùa Phật Quốc, vậy ngài hẳn là đã tin những lời mà ta nói.”