Chương 27

Aizz, Thẩm Tương Nghi gật gật đầu, nghề nghiệp đứng đắn, bá tánh thuần phác.

Ai ngờ Tiểu Đào nói tới đây, đột nhiên cắm thanh đao xuống dưới, lực xuyên ván xe, oán giận nói:

“Sau đó tên chó Huyện thừa một hai đòi thu đất nhà ta, ngày ngày sống không nổi thì làm phản luôn!”

Thẩm Tương Nghi: “… ”

Rốt cuộc là, một nhà bọn họ đều là phản tặc ư!

Tiểu Đào thấy vẻ mặt nàng dại ra, hình như có chút ngượng ngùng: “Sau nữa tên đầu sỏ tạo phản bị Bùi đại nhân chém rồi, Bùi đại nhân cho a huynh ta đi theo ngài, a huynh không bỏ lại ta được, liền cầu xin đại nhân cho ta có miếng cơm ăn.”

“Đại huynh của em là… ” Thẩm Tương Nghi chờ đợi hỏi, không biết vì cái gì luôn cảm thấy không hỏi không an tâm.

“Tiểu thư cô đã gặp qua, lúc ấy đưa cô tới, Đỗ Lại đánh xe ngựa kia chính là ca của ta, hắn bị đại nhân đưa vào Đại Lý Tự làm gần hai năm, hiện tại ăn lương nhà nước đó!”

Thẩm Tương Nghi: “… ”

Khó trách, xem ra sức lực này của Tiểu Đào nhà bọn họ là tổ truyền.

Đột nhiên ngoài xe ngựa nghe được một trận tiếng vó ngựa, chỉ thấy khói bụi nổi lên bốn phía, thám tử dò đường nhanh nhẹn mà xoay người xuống ngựa, trước đoàn xe hành lễ với Bùi Nhị, nói:

“Báo! Đại nhân, thuộc hạ đuổi theo bọn thổ phỉ, trên núi này có sơn trại, gần một ngàn người, vốn là lưu dân phía bắc chạy nạn lại đây.”

Bùi Nhị phóng tầm mắt trông về phía xa, tường thành nguy nga mênh mang, khối gạch cực lớn như thành trì chồng chất đè ở trong lòng, hắn nhíu mày:

“Hiện giờ cách thành Thọ Châu còn bao xa.”

“Băng qua núi, hơn hai mươi dặm.”

Lời nói truyền tới đằng sau, Thẩm Tương Nghi âm thầm tính toán.

Còn hơn hai mươi dặm mới có thể đến thành Thọ Châu, phía trước còn có thổ phỉ chặn đường, đêm nay ắt phải ngoảnh trở lại trạm dịch phía trước nghỉ ngơi chỉnh đốn...

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ ngựa xe ở nguyên tại chỗ, đi bộ lên sườn núi.”

Thẩm Tương Nghi nghi ngờ chính mình nghe lầm, nhìn người dẫn đầu đoàn xe...

“Bày binh bố trận, đánh.”

Thẩm Tương Nghi: “…”

“Tiểu thư, tiểu thư, cô đi đâu?”

Thẩm Tương Nghi vừa xoay người xuống xe, mặt đầy vẻ gấp gáp.

“Ta về nhà trước, thời gian qua đa tạ chiếu cố, Tiểu Đào em bảo trọng, chúng ta ngày sau gặp lại.”

Tiểu Đào một phen giữ chặt cổ áo Thẩm Tương Nghi, hai tay vừa nhấc thẳng tắp mà kéo nàng trở lại trên xe.

“Tiểu thư, đại nhân nói rồi, không để người chạy loạn.”

Thẩm Tương Nghi chết trong lòng ngửa mặt hướng lên trời, nàng thật khờ, thật sự quá khờ.

Tại làm sao lại theo Bùi Nhị lên chiếc thuyền giặc này.

Bọn họ mang theo tùy tùng nhiều nhất không đến hai trăm người, kiểu gì cùng bị cả nghìn tên thổ phỉ đánh.

Muốn gọi viện binh cũng là điều không thể, thái thú Thọ Châu chính là loạn đảng lòng dạ hiểm độc, chỉ ước người của triều đình chết ở trên đường.

Không có tiếp viện, không có đường lui, địch đông ta thưa, lành ít dữ nhiều, nếu là ai khác đều sẽ chọn lui trước rồi tính sau.

Nhưng Bùi Nhị nếu là người khác thì đã không gọi là Bùi Nhị.

Tựa hồ rốt cuộc nghe được động tĩnh bên này, người ngồi trên lưng ngựa phía trước quay đầu.

Thẩm Tương Nghi giãy giụa bò dậy, lay ở bên cạnh xe, bóng đêm mờ tối, trong cơn gió lạnh, thê thê thảm thảm, run run rẩy rẩy hỏi:

“Bùi đại nhân, thật, thật sự đánh sao.”

Hoàng hôn rút đi nhập vào bóng đêm.

Những ngọn đèn dầu của vạn nhà dưới chân núi như đầy sao điểm xuyết.

Tiếng vang giáp trụ binh khí chạm vào nhau theo gió mơ hồ truyền đến.

Nét mặt Bùi Nhị nghiêm trang, phảng phất như Diêm Vương gia từ âm phủ bò ra sống sờ sờ trước mặt.

“Đánh.”