Chương 47

“Cô nhìn gì vậy?”

Nhìn ngươi nha, sau khi nàng đọc tiểu thuyết liền cảm thấy đời này của Bùi Nhị làm vai phản diện thì quá uổng phí, gương mặt này, dáng người này, phải cưới mười bảy mười tám thϊếp thất.

Gì mà Lượng Ngân Thương, hay Tái Phan An, đều phải nhường bước cho người trước mặt này hết.

Thẩm Tương Nghi vừa không để ý, lời trong lòng đã thốt ra rồi.

“Bùi đại nhân, ngài cười lên thật đẹp.”

Bùi Nhị quay đầu qua nhìn nàng, mượn ánh đèn nhìn bóng người đang lắc lư, nàng cũng đang nhìn hắn, dưới ánh đèn mắt mày như tranh, hai người nhìn nhau, cảnh đêm nay cũng bắt đầu mơ hồ.

“Đa tạ.”

Chỉ thấy hắn dừng bước chân, dùng cây đèn l*иg nâng cằm nàng lên, giọng nói người đàn ông vừa dịu dàng lại mang theo chút trêu chọc.

“Đôi mắt này của Thẩm cô nương, cũng rất xinh đẹp.”

Một trận gió thoảng qua, ánh nến lay động, bóng dáng hai người xếp chồng lên nhau. Thẩm Tương Nghi dù đứng trong gió lạnh cũng trở nên nóng nực giống với ngọn lửa trong lòng, lúc cao lúc thấp, giao động không ổn định.

"Lần trước trong rừng cây..."

Khi đang nói chuyện có thể ngửi thấy mùi hoa hòe thoang thoảng trong viện, ngửi kĩ còn có mùi rượu nhàn nhạt.

Nàng lắp ba lắp bắp ngắt lời: "Bùi đại nhân, ngài, ngài tối nay đã uống bao nhiêu rồi?"

Bùi Vấn An để l*иg đèn xuống, bước chân chậm rãi tiến về phía trước, khắp người tản ra chút khí chất lười nhác nói: "Quên rồi."

Thẩm Tương Nghi trở về phòng, nàng đóng cửa vào, thở dài một hơi.

Đừng nói là nữ sắc, nam sắc cũng có thể làm hại người đó.

Nàng coi thể coi như là đã hiểu được cảm giác của hôn quân trong sử sách, mỹ nhân vừa cười một cái, người thường không tài nào chống đỡ được.

Nàng giơ tay châm nến, đẩy cửa sổ ra, ngồi nghỉ tại bàn nhỏ cạnh cửa sổ, lúc này gian phòng phía đông truyền tới tiếng kéo cửa, nàng nhìn qua đó.

Nàng nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ lọt ra ngoài, kéo dài một bóng người, không biết người trong phòng lúc này đang làm gì.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới cho đến khi ánh đèn trong phòng dần tối lại.

Nàng nhoài người trên bàn, nhắm đôi mắt lại, không biết qua bao lâu, có một tiếng hô to đánh thức nàng: "Đi lấy nước! Đi lấy nước!"

Nàng cả kinh từ mặt bàn bò dậy, nhoài người ra ngoài xem, ngoài cửa sổ loạn cào cào, trong mũi ngửi thấy toàn mùi cháy khét.

Thế lửa rất lớn giống như một con rồng lửa từ phía sau phủ thái thú lao đến phía trước, lửa trong căn phòng phía đông đã bốc lên tận nóc.

Nguy rồi, Bùi Nhị!

Lòng nàng lạnh toát, vừa nãy Bùi Nhị hình như đã ngủ rồi, nghĩ tới đây nàng không rảnh mà nhớ mang giày đã kéo cửa chạy ra ngoài, chỉ nghe thấy trong cơn hoảng loạn có tiếng người nói: "Đi đâu lấy nước đây?"

"Chỗ kho lương có ánh đèn trường minh đó, ngọn lửa đang men theo hướng gió đêm mà lan đến phía trước."

"Thấy Bùi đại nhân chưa?"

Gia nô trong cơn hoảng loạn đều lắc đầu, vội vàng rời đi, khó khăn lắm nàng mới túm được một thị vệ trông quen mắt: "Chư vị! Có thấy Bùi đại nhân đâu không?"

Sắc mặt thị vệ nặng nề, mặt bị ngọn lửa xông cho đen thui: "Chúng tiểu nhân đều đang tìm, vừa có mấy người đi vào đám cháy đều nói không thấy tung tích của Bùi đại nhân, cô nương chớ vội. Theo lí thuyết lửa lớn như vậy, Bùi đại nhân không thể nào không phát giác ra chút nào."