Chương 17

Yến Chấp Mạch chậc một tiếng: “Em nói giảm nói tránh quá, cứ nói thẳng nó có bệnh đi.”

Giản An Miên: Phụt, thật phũ phàng.

Yến Chấp Mạch: “Còn có, sao lại gọi là cháu trai tôi? Hiện tại nó cũng là cháu trai của em, tuy rằng còn lớn hơn em hai tuổi, đã sắp học năm ba.”

Giản An Miên: A.

Yến Chấp Mạch nghiêng đầu nhìn Giản An Miên, giơ tay nhẹ nhàng chạm chạm tóc mái sau tai Giản An Miên, khóe miệng khẽ nhếch, ý tứ sâu xa nói: “Ai bảo tôi sành điệu như vậy, cưới một người vợ còn nhỏ hơn tôi mười hai tuổi.”

Lỗ tai Giản An Miên đỏ bừng, giống như mấy động vật nhỏ mà rụt rụt cổ, giọng nói có chút run rẩy: “Ngài Yến…”

Yến Chấp Mạch biết rõ còn cố hỏi nói: “Hả? Làm sao vậy? Vợ của tôi, tôi chạm một chút còn không được sao?”

Anh một bên ác liệt nói, một bên được một tấc lại muốn tiến một thước mà sờ lên eo Giản An Miên, dùng sức kéo Giản An Miên về hướng mình, ôm trong lòng ngực mình.

Xấu…… Đồ lưu manh! QnQ

Giản An Miên xấu hổ đến phát run cũng không dám phản kháng, chỉ khẩn trương đến hồng cả mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy, chỉ sợ giây tiếp theo từ bên trong sẽ có rất nhiều người đi ra, sau đó nhìn thấy người đàn ông này đang đùa giỡn cậu.

Vào lúc Giản An Miên khẩn trương đến suýt nữa hít thở không thông, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.

Yến Chấp Mạch tay mắt lanh lẹ buông lỏng tay ra, mặt không đổi sắc đứng lên, nắm tay Giản An Miên đi đến bên cạnh bàn chuẩn bị dùng cơm.

Vốn dĩ Giản An Miên bởi vì vừa rồi bị người đàn ông này trêu đùa mà nhịp tim đập loạn, hiện tại vừa liếc mắt đã thấy trước bàn cơm ngồi một đống người, lập tức như bị mắc chứng rối loạn lo âu xã hội.

Yến Chấp Mạch cười, lần lượt giới thiệu từng người cho Giản An Miên, cậu theo thứ tự ngoan ngoãn nói xin chào.

Anh cả Yến Chấp Hải năm nay đã hơn bốn mươi, rõ ràng chỉ lớn hơn Yến Chấp Mạch nhiều lắm mười mấy tuổi, lại già đến mức gần như bằng Yến Tổ Nghĩa, bọng mắt trĩu nặng, đồng tử đυ.c ngầu, sống lưng không quá dày rộng hơi gù xuống, hiền lành liếc mắt nhìn Giản An Miên một cái, gật gật đầu, xem như đồng ý.

La Mã Hương ghét bỏ liếc mắt nhìn Yến Chấp Hải một cái, nhiệt tình lại năng nổ tiếp đón Giản An Miên ngồi xuống.

Yến Thừa Vũ ngo ngoe rục rịch nhìn chằm chằm qua đây, nhìn dáng vẻ như còn muốn đến nịnh nọt thêm hai câu, bị La Mã Hương mạnh mẽ ngăn lại.

Bạch Mộc Nhu vẫn như cũ là bộ dáng bạch liên hoa nhu nhu nhược nhược, hai mắt đầy nước, nhìn thấy mà thương, lộ ra nụ cười u buồn mẫn cảm với Giản An Miên, cười đến da đầu Giản An Miên cũng tê dại.

Hai anh em Yến Chấp Tinh cùng Yến Chấp Nguyệt về tới không rên tiếng nào, hoàn toàn cosplay thành không khí.

Chỉ có vào lúc giới thiệu đến Yến Tổ Nghĩa, Yến Tổ Nghĩa giống như không nghe thấy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Giản An Miên một cái, trưng ra vẻ mặt không dễ nhìn hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bên cạnh đứa con lớn.

Giản An Miên cảm giác thật xấu hổ, bị đối xử như vậy trước mặt nhiều người mặt mũi đều mất sạch, theo bản năng muốn tìm Yến Chấp Mạch che chở, lặng lẽ dịch về phía Yến Chấp Mạch gần một chút.

Yến Tổ Nghĩa chú ý tới động tác của Giản An Miên, vẻ mặt khinh miệt cười nhạo một tiếng: “Loại đồ không lên được mặt bàn.”

Giản An Miên sửng sốt vài giây mới phản ứng lại đây, cậu đây là bị tra cha mắng.

Cho nên… Này xem như cậu bị ngược sao?

Từ lúc xuyên thư tới nay lần đầu tiên bị ngược, có chút kỳ diệu.

Vẻ mặt Giản An Miên chờ mong mà nhìn Yến Tổ Nghĩa, bỗng nhiên có điểm tò mò, tra cha còn có thể nói ra cái gì càng quá đáng hơn nữa không.

Nhưng mà giây tiếp theo, Yến Chấp Mạch đem chén trà đặt mạnh lên bàn phát ra tiếng loảng xoảng, lông mi rủ xuống che lại hai mắt lạnh băng, giọng nói nhàn nhạt: “Ba, khoa tai của Bệnh viện trung tâm thành phố được đánh giá rất cao, khi nào rảnh để con đặt hẹn giúp ba.”

Yến Tổ Nghĩa sửng sốt: “Con có ý gì?”

Ngón tay Yến Chấp Mạch vuốt thân ly, anh ngước nhìn, ánh mắt lãnh đạm thong thả nói từng chữ một: “Lỗ tai không tốt thì phải kịp thời chạy chữa, vừa rồi Miên Miên kêu ngài, ngài điếc sao?”

Hiện trường nháy mắt im lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Giản An Miên: “…”

Cậu đây là… Bị ngược có một giây sao?

Ngây người.