Chương 20

Yến Tổ Nghĩa nhất thời tức giận tới mức chửi ầm lên, một đám người vội vàng tiến lên giữ chặt Yến Tổ Nghĩa để ông bình tĩnh lại.

Yến Chấp Tinh và Yến Chấp Nguyệt đã thừa dịp loạn mà chuồn đi từ lâu.

Yến Thừa Vũ hành động như một trò đùa, ông nội sắp bị làm cho tức chết rồi mà cậu ta vẫn không quên thổi cầu vồng cho nhân vật chính: “Aiya ông nội, ngài cũng già rồi, tư tưởng đều lạc hậu. Bây giờ điều mọi người quan tâm chính là yêu đương tự do, người người bình đẳng, còn ai sống theo chủ nghĩa phong kiến, phải nối dõi tông đường kia chứ? Hôn nhân đồng giới là hợp pháp, điều này đã được quốc gia công nhận. Ngài cố ý muốn chia rẽ bọn họ, chẳng phải là đang đối đầu với nhà nước sao? Hơn nữa chú với thím quả thật rất xứng đôi. Nhất là thím, thực sự là nam thần nhỏ hạ phàm, tiểu thư nhà họ Dung sao có thể so sánh với thím được? Có vẻ ánh mắt này của ngài cũng không tốt lắm rồi! Xem ra ngày mai phải nói với chú, không chỉ đeo tai nghe cho ngài mà còn phải đi khám mắt…”

“Cái…cái gì? Mày nói cái gì cơ?” Yến Tổ Nghĩa mở to hai mắt, trừng mắt nhìn Yến Thừa Vũ một cách khó tin: “Sao…sao ngay cả Thừa Vũ mày cũng…”

Yến Tổ Nghĩa bỗng nhiên há to miệng, thở hổn hển mấy hơi, cảm giác mình chỉ còn cách một bước nữa là chết tại chỗ.

“Yến Thừa Vũ! Con im miệng cho mẹ!” La Mã Hương nổi giận, túm lấy lỗ tai Yến Thừa Vũ kéo cậu ta trở về, đá mạnh hai cái vào mông cậu ta.

“Hôm nay cậu ta bị làm sao vậy? Não úng nước rồi à?”

Giản An Miên nhìn thấy Yến Thừa Vũ bị đánh còn không quên nhìn chằm chằm vào mình, cả người run rẩy nổi da gà, dán sát bên người Yến Chấp Mạch.

Mặc dù trong truyện không thể khái quát toàn bộ nhân vật, nhưng tính cách đứa cháu trai lớn của công chính này cũng chênh lệch quá lớn so với tiểu thuyết rồi!

Gã nam phụ độc ác, ỷ có mẹ làm chỗ dựa nên kiêu ngạo, ương ngạnh, hoành hành ngang ngược đâu rồi?

Tiểu thái giám bây giờ đang hoàn toàn phớt lờ gương mặt của mẹ mình và mỉm cười nịnh nọt ở đối diện cậu là ai đây?

Trên thực tế, Yến Thừa Vũ đã thức tỉnh được một thời gian, hóa ra thế giới cậu ta đang ở là một cuốn tiểu thuyết, mà chú và thím là nhân vật chính trong tiểu thuyết công thụ, tương lai sẽ ngược luyến tình thâm, cuối cùng cả hai đều chết, nhưng trước khi chết, chú sẽ bắt theo tất cả những người từng bắt nạt thím, trong đó bao gồm cả cậu ta.

Sau khi thức tỉnh, Yến Thừa Vũ sợ đến phát khóc, cậu ta chẳng qua chỉ nói vài câu tầm phào, làm mấy chuyện đùa giỡn, cuối cùng lại bị gϊếŧ chết. Chú cậu ta thật sự quá đáng sợ rồi.

Yến Thừa Vũ sợ tới mức run lẩy bẩy, trong thời gian này vẫn làm ổ ở nhà và nghĩ cách đối phó, cuối cùng hạ quyết tâm, bản thân nhất định phải sửa đổi, ngoan ngoãn nghe lời, làm người sống thật tốt, ôm chặt đùi chú thím, chỉ hy vọng chú thím đừng mang cậu ta chết theo là được.

Tầm mắt Yến Chấp Mạch lướt qua Yến Tổ Nghĩa đang tức giận điên cuồng, rơi vào trên người Bạch Mộc Nhu, gọi thẳng tên hỏi: “Bạch Mộc Nhu, sáng sớm hôm nay ai nói cho cô biết tôi đi thăm bà nội?”

Bạch Mộc Nhu sửng sốt, ánh mắt hoảng sợ trong chốc lát, cười gượng nói: “Con…con nói cái gì vậy? Làm gì có ai nói chứ? Chỉ là mẹ bỗng nhiên nhớ ra lâu rồi chưa đi thăm mẹ, trùng hợp gặp được con mà thôi.”

“Vậy sao?” Yến Chấp Mạch nhìn thoáng qua sắc mặt khẽ biến của cô ta, cười lạnh giống như đang xem kịch hay, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt đang chột dạ của Bạch Mộc Nhu: “Vậy cô có từng nghĩ, vì sao đối phương không tự mình đi qua ngăn cản tôi, ngược lại cố ý muốn nói cho cô biết?”

Bạch Mộc Nhu lại sửng sốt, một giây sau sắc mặt đột nhiên biến đổi, không thể tin nhìn về phía La Mã Hương.

Lúc này cô ta mới phản ứng lại, mình đang bị dùng làm súng.

“Đủ rồi!” Yến Tổ Nghĩa vung tay hất Bạch Mộc Nhu và La Mã Hương đang đỡ mình ra, cả gương mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác trừng Yến Chấp Mạch giống như đang nhìn kẻ thù: “Vừa trở về đã thổi gió bên tai, châm ngòi ly gián! Tôi thấy anh đang cố ý không muốn gia đình chúng ta hòa thuận. Chẳng lẽ anh muốn tất cả chúng ta đều chết sao?”

Yến Chấp Mạch cười nhạt.

Ồ! Tại sao không?

Cái nhà này, từ khi anh sinh ra, đã hoàn toàn thối nát rồi.

Tất cả đều nên chết đi, vừa vặn chôn cùng mẹ anh.

Yến Chấp Mạch nghiêng đầu nhìn Giản An Miên, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai cậu, giọng nói dịu dàng: “Ăn xong chưa? Ăn xong chúng ta về nhà.”

Giản An Miên yếu ớt nhìn thoáng qua cái đĩa chưa được chạm tới trước chỗ ngồi của mình: “…”

Nếu tôi nói chưa ăn xong thì sao?

Yến Chấp Mạch nhìn theo tầm mắt của cậu, dừng một chút, có lẽ cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngốc nghếch, mặt không đổi sắc sửa miệng nói: “Không sao, sau khi về nhà sẽ bảo dì Vương làm món cậu thích.”

Nói xong, anh không nhìn Yến Tổ Nghĩa đang điên cuồng đập phá, dắt Giản An Miên xoay người rời đi.

“À đúng rồi, quên nói.” Yến Chấp Mạch nhớ tới cái gì, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt vặn vẹo của Yến Tổ Nghĩa: “Hôm nay lúc tôi đi thăm bà nội, bà ấy gọi tên ông.”

Yến Tổ Nghĩa giống như bị dội một chậu nước lạnh, trong phút chốc cả người cứng ngắc, đứng yên không nhúc nhích, tựa như một tác phẩm điêu khắc.

“Tuy rằng tôi cũng không thích ông đến quấy rầy bà lắm, nhưng bà nội nhớ ông, ông có rảnh thì đi thăm bà đi, thời gian của bà không còn nhiều lắm.”

Nói xong câu cuối cùng, Yến Chấp Mạch dứt khoát nắm tay Giản An Miên rời đi.

Yến Thừa Vũ dùng sức thoát khỏi La Mã Hương, chạy một đường thẳng đuổi tới ngoài phòng, vẫy tay tạm biệt Yến Chấp Mạch và Giản An Miên, thật sự là liếʍ đến trung thành và tận tâm, có đầu có cuối.

……

Lên xe, Giản An Miên không nhịn được liếc mắt nhìn Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch cũng không quay đầu lại nói: “Có gì muốn hỏi cứ hỏi thẳng đi.”

Giản An Miên do dự hai giây, thử hỏi: “Anh thật sự không ly hôn sao?”

Yến Chấp Mạch dừng lại, anh còn tưởng rằng đống chuyện vặt vãnh trong nhà mình vừa rồi làm người ta sợ, muốn hỏi trong nhà anh xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới chỉ là chuyện này, quả nhiên trong lòng bạn nhỏ, anh mới là quan trọng nhất.

Yến Chấp Mạch nhếch miệng: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không ly hôn, hợp đồng vẫn tiếp tục có hiệu lực, nếu cậu cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi, tạm thời ở lại đi.”

Giản An Miên: “…”

Sao tôi phải yên tâm chứ?

Yến Chấp Mạch lặng lẽ nhìn Giản An Miên, tính cách bạn nhỏ hướng nội an tĩnh, không quen lộ ra cảm xúc, chuyện vui vẻ như vậy cũng không có chút biểu hiện gì, suy nghĩ một chút, ho nhẹ một tiếng, dấu đầu hở đuôi bổ sung một câu: "Còn nữa, cậu không cần lo lắng, không có sự đồng ý của cậu, tôi sẽ không tùy tiện chạm vào cậu.”

Giản An Miên: “…”

Cậu hồi tưởng lại tất cả những hành động và lời nói của nhân vật công chính đối với mình từ lúc xuyên sách tới nay, một chút cũng không coi là thật.

Tuy nhiên, quan hệ của bọn họ vốn là hợp pháp, cho dù nhân vật công chính thật sự muốn cậu, sao cậu có thể phản kháng được đây?

Huống chi, trong tiểu thuyết vừa lên đã lái xe, mà chừng mực lớn nhất của họ cho đến nay, cũng chỉ là nắm bàn tay nhỏ bé, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn…

Nghĩ đến, nhân vật chính này không có tật xấu chứ?

Chẳng lẽ cánh bướm của cậu đã quét sạch khẩu súng vàng nguyên bản của công chính?

Ánh mắt Giản An Miên không kìm được mà lặng lẽ nhìn về phía Yến Chấp Mạch…

“Cậu đang nhìn gì thế?” Yến Chấp Mạch đột nhiên lên tiếng.

Giản An Miên giật mình, chột dạ vội vàng rủ mắt xuống, tim đập nhanh hơn: “…Tôi không nhìn gì cả.”