Chương 26.2

Trước đó tại sao anh không nhìn ra được, bạn nhỏ với vẻ ngoài thuần khiết giống như thiên sứ này, thật ra bên trong lại đen tối như vậy?

Giản An Miên còn chưa ý thức được bản thân lại bị bắt quả tang, do dự hai giây, thật sự tò mò hỏi: “Yến tổng, cái kẹp áo kia… Ngài cũng mặc sao?”

Yến Chấp Mạch dừng lại, liền mỉm cười bất lực.

Trong cái đầu nhỏ của bạn nhỏ này, suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy…

Ngón tay của Yến Chấp Mạch kẹp chiếc đũa chống trên mặt bàn, mu bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Giản An Miên, con ngươi đen láy không che giấu được nụ cười trêu chọc, hỏi ngược lại: “Em… Đang tưởng tượng cái gì? Hửm?”

Giản An Miên ngẩn ngơ, lúc này mới muộn màng nhận ra, bản thân là không đánh đã khai, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, trong lòng thầm trách mắng trí thông minh của mình, chột dạ siết chặt hai tay, ánh mắt trốn tránh mà lắc đầu nói: “Tôi… Tôi không có!”

Sắc mặt của Yến Chấp Mạch nhất thời trầm xuống, đôi mắt u ám nhìn thẳng vào cậu, trầm giọng nói: “Trước kia tôi đã nói rồi, sau này không được nói dối nữa.”

Vẻ ngoài của người đàn ông vốn lạnh lùng sắc bén, khi đôi môi mỏng mím lại, trông sợ hãi hơn so với ngày thường rất nhiều.

Giản An Miên vô thức run lên một chút, hối hận vì lời phủ nhận vừa rồi thốt ra.

“Em là đứa trẻ hư.” Người đàn ông lạnh lùng mặc định cho Giản An Miên.

“Tôi không phải!” Giản An Miên bây giờ sợ nhất nghe được người đàn ông nói cậu hư, bất lực mở miệng, cuối cùng xấu hổ cúi đầu, giọng nói run rẩy nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, ngài Yến, tôi lại nói dối, tôi vừa nãy…”

Cậu cắn môi, khó khăn nói: “Tôi vừa rồi không cẩn thận tưởng tượng ngài… dùng kẹp áo thôi.”

Yến Chấp Mạch nhìn cậu vài giây, cười nhẹ một tiếng, ôn nhu sờ đầu Giản An Miên: “Không sao đâu, biết sai có thể sửa, thì vẫn là cậu bé ngoan của tôi, về sau trong lòng suy nghĩ gì, hãy nói thẳng, đừng để tôi phải hỏi.”

Yến Chấp Mạch dùng giọng nói rất chậm rãi nhấn mạnh câu cuối cùng, thậm chí giọng điệu cũng trở nên có chút lạnh lùng, vô thức lộ ra mặt độc đoán và mạnh mẽ của anh.

Mặc dù được người đàn ông dễ dàng tha thứ, Giản An Miên lại cảm thấy một cảm giác vô cùng xấu hổ bao phủ chính mình, cậu dường như có thể nghe thấy tiếng máu chảy bên tai, sau gáy và sống lưng nóng lên từng đợt, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc đũa của mình ngập ngừng nói: “Cảm ơn ngài Yến, tôi biết rồi.”

Yến Chấp Mạch hài lòng sờ đầu cậu một lần nữa, chậm rãi nói: “Đáng tiếc, tưởng tượng của em nhất định sẽ thất vọng rồi, bởi vì tôi đã quen mặc lễ phục, cũng không cần dùng kẹp áo.”

Anh dừng lại một chút, bỗng nhiên hạ thấp giọng, chậm rãi nhếch khóe miệng lên thành một vòng cung vui tươi, chầm chậm nói: “Nhưng… Nếu em nói muốn xem, tôi cũng có thể mặc cho em xem…”

“Không cần không cần không cần!” Giản An Miên liên tục nói ba lần không cần, đầu lắc lư như trống lắc, mặt cũng sắp nổ tung vì xấu hổ.”

Công chính thật da^ʍ a a a a a !

Cậu… Cậu mới không muốn nhìn! /////

Giản An Miên cố gắng vùi đầu vào bữa ăn, muốn xóa đi những tưởng tượng ngày càng mãnh liệt trong đầu.

Bỗng nhiên, cậu nghĩ đến điều gì đó, có chút mong chờ nhìn Yến Chấp Mạch nói: “Ngài Yến, nếu ngài không cần mặc kẹp áo, thì tôi có phải cũng…”

Nhưng cậu còn chưa nói xong, đã bị Yến Chấp Mạch dùng ngón tay chặn môi.

“Tôi biết em nghĩ gì,” Yến Chấp Mạch lạnh lùng vô tình đánh vỡ ảo tưởng của Giản An Miên, “Em không thể, bởi vì em vẫn là một bạn nhỏ, không thể mặc được lễ phục nếu không có kẹp áo.”

Giản An Miên không vui nhấp nhấp môi, không khỏi nhỏ giọng phản bác nói: “Tôi không phải bạn nhỏ, tôi là người lớn rồi.”

Yến Chấp Mạch khẽ cười nói: “Chỉ có giống tôi như này, mới xem như người lớn thật sự, em cảm thấy em so với tôi, vẫn không xem như một bạn nhỏ sao?”

Giản An Miên nghĩ thầm, vậy phải làm sao bây giờ, người đàn ông trưởng thành quyến rũ như vậy, cả đời cậu cũng không thể trưởng thành thành người đàn ông như vậy.

Theo ngài Yến, chẳng phải cả đời cậu đều chỉ có thể làm một bạn nhỏ sao?

“Không sao, cho dù Miên Miên không bao giờ lớn lên cũng không thành vấn đề,” Yến Chấp Mạch dường như biết cậu đang nghĩ gì, nâng cằm cậu, dùng khăn giấy cẩn thận tỉ mỉ lau khóe miệng cho cậu, sau đó nhéo nhẹ gương mặt trắng mềm, không chút để ý nói, “Còn không phải là một chú cún nhỏ thích ngủ sao? Tôi nuôi nổi.”