Chương 27

Sau một khoảng thời gian, một ngày nào đó Yến Chấp Mạch tan làm vào buổi sáng, buổi trưa anh cùng Giản An Miên ăn trưa, sau đó thay lễ phục chỉnh tề chuẩn bị lên đường đi dự tiệc.

Đây là một bữa tiệc từ thiện khá bình thường, được tập đoàn Vương thị chuyên về lĩnh vực thời trang đứng ra chủ trì tổ chức, bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng năm sao nổi tiếng trong thành phố.

Chiếc xe dừng lại trước thảm đỏ, người gác cửa lập tức bước đến đón tiếp. Tuy nhiên, một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm sang trọng từ trong ghế lái mở cửa bước ra ngoài, anh đi qua người gác cửa đến phía ghế phụ, hơi cúi người xuống mở cửa xe, mỉm cười và đưa tay về phía cửa.

Người đàn ông trước mặt vô cùng lịch lãm tuấn tú như hoàng tử, cảnh tượng này giống như trong truyện cổ tích, và một thiếu niên nhỏ tuổi ngây thơ như Giản An Miên làm sao chịu đựng được. Mặt cậu lập tức đỏ bừng, cậu ngượng ngùng đặt tay vào lòng bàn tay của người đàn ông, người đàn ông bảo vệ đầu cậu dẫn cậu ra ngoài, sau đó nắm lấy tay cậu và bước về phía sảnh một cách đầy tự tin.

Người gác cửa sững sờ một lát, vội vàng cầm lấy chìa khóa xe do Yến Chấp Mạch vừa ném qua lái xuống bãi đỗ xe, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú kia cùng chàng trai có một làn da trắng mịn với ánh mắt đầy hâm mộ.

Tiếng “tách, tách” của máy ảnh vang lên xung quanh cậu, Giản An Miên nhận thấy có rất nhiều phóng viên xung quanh, cậu vô thức nắm chặt tay người đàn ông một cách đầy lo lắng.

"Sợ sao?" Yến Chấp Mạch cúi đầu, ghé sát vào tai Giản An Miên trầm giọng hỏi.

"Ừm..." Giản An Miên bèn gật nhẹ đầu, rụt rè liếc nhìn người đàn ông, cậu sợ người đàn ông này cho rằng mình vô dụng, dù đã lớn rồi nhưng vẫn nhát gan như vậy.

Tuy nhiên, người đàn ông lại nhếch khóe miệng, không hiểu sao lại tâm trạng lại trở nên vui vẻ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, thậm chí còn khích lệ cậu: "Bé ngoan, đừng lo lắng. Có tôi ở đây, em có thể ký tên rồi đi vào. Đừng sợ tôi sẽ dõi theo em, bọn họ sẽ không dám tùy tiện đưa tin đâu."

Giản An Miên nhất định phải tin tưởng vô điều kiện những gì nhân vật chính công nói. Không quan tâm có bị lộ hay không, nhưng thái độ của người đàn ông này khiến cậu có cảm giác an toàn, đỏ mặt lẩm bẩm cảm ơn.

Cậu thầm nghĩ khó trách trong tiểu thuyết nhân vật chính công tra tấn nhân vật chính thụ như vậy mà nhân vật chính thụ lại vẫn hết lòng vì nhân vật chính công.

Bởi vì nhân vật chính công thực sự là một người đàn ông trưởng thành đầy quyến rũ.

Nhân vật chính thụ là một chàng trai vừa mới tốt nghiệp cấp ba, rất dễ dàng phải lòng một người đàn ông xuất sắc như vậy.

Đúng như dự đoán, làm một kẻ cặn bã cũng cần có kinh nghiệm.

Đáng tiếc... Cậu không phải nguyên chủ, cậu sớm đã chôn chặt trái tim mình, kiếp này nhất định sẽ không yêu nhân vật chính công.

...

Sau khi Yến Chấp Mạch cùng Giản An Miên rời đi thì các phóng viên lập tức trở nên phấn khích:

“Đậu má, tôi đã nghe nói từ lâu người đứng đầu đầy tiềm năng kế tiếp của tập đoàn Yến thị đã cưới một chàng trai 18 tuổi vừa thi đại học xong, vậy mà là sự thật!

“Đây đã là gì? Nếu ông giàu, vợ ông bây giờ vẫn đang ở nhà trẻ kìa.”

“…Nhân sinh có những chuyện đừng vạch trần, ông à”

...

Đại sảnh được trang trí lộng lẫy với những tấm lụa màu đỏ son treo dày đặc trước cửa sổ, những cột đá được chạm khắc tinh xảo, xung quanh đặt những lọ hoa men ngọc và những nhành hoa tươi được cắm một cách tinh xảo.

Ngay khi Giản An Miên bước vào, đúng như dự đoán, cậu nhìn thấy thư ký Liễu và trợ lý Vũ Văn Trì bước tới chào hỏi Yến Chấp Mạch.

Bọn họ không phải người được mời dự tiệc, họ đến với tư cách là người đi cùng nên không cần đi qua cổng chính, mà vào bằng cửa phụ trước đợi Yến Chấp Mạch đi vào.

Người phục vụ mặc đồng phục bưng khay rượu mỉm cười bước về phía họ.

Yến Chấp Mạch giơ tay nhận lấy ly rượu, lịch sự từ chối chiếc khay mà người phục vụ đưa về phía Giản An Miên.

Cách đó không xa, một cô gái trẻ mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh lam nhìn thấy Yến Chấp Mạch. Hai mắt đột nhiên sáng lên, liền chào hỏi những người tiền bối xung quanh rồi giơ ly rượu lên muốn đi tới.

Yến Chấp Mạch thấy vậy, khẽ liếc nhìn Vũ Văn Trì: “ Vũ Văn Trì”

"Tôi hiểu rồi, Yến tổng." Vũ Văn Trì lập tức bước tới với một nụ cười chuyên nghiệp giơ ly rượu của mình lên, anh ta tàn nhẫn chặn cô gái trẻ phía sau Yến Chấp Mạch.

"Xin chào Dung tiểu thư, tôi là Vũ Văn Trì trợ lý đặc biệt của Yến tổng. Rất vui được gặp cô." Vũ Văn Trì mỉm cười và đưa tay về phía Dung tiểu thư.

"Xin chào, trợ lý Văn Trì, Yến tổng anh ấy..." Dung tiểu thư nóng vội ngẩng đầu nhìn Yến Chấp Mạc nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang đi càng ngày càng xa.

Vũ Văn Trì chỉ đơn giản chỉ tiến lên một bước đã che khuất hoàn toàn tầm nhìn của Dung tiểu thư, nhếch miệng cười nói: "Yến tổng còn có việc khác phải làm, anh ấy sợ cô sẽ không vui cho nên đặc biệt bảo tôi đến chào hỏi Dung tiểu thư.”

Dung tiểu thư: "..."

Phía bên kia, Giản An Miên mơ hồ nghe được giọng nói của Vũ Văn Trì, có hơi khựng lại.

Dung tiểu thư?

Cái họ này...cậu hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi.

Yến Chấp Mạch thậm chí không nhìn lại phía sau, anh nắm lấy tay Giản An Miên nói: "Đi, Chúng ta đi chào hỏi chủ nhà hôm nay."

Thư ký Liễu theo sát phía sau hai người họ, sẵn sàng giúp Yến Chấp Mạch đón rượu bất cứ lúc nào.

Khi Giản An Miên bước đi, cậu không khỏi quay đầu lại.

Vị Dung tiểu thư bất đắc dĩ nhìn về hướng họ, đôi mắt mùa thu đầy yêu thương của cô tình cờ chạm phải ánh mắt của Giản An Miên.

Đột nhiên, mí mắt Giản An Miên giật giật.

Cậu đột nhiên nhớ ra, Dung tiểu thư này chính là người được ông bố cặn bã của nhân vật chính công giới thiệu kết hôn.

Đồng thời, cô cũng là người phụ nữ trong tiểu thuyết suýt chút nữa đã phát sinh quan hệ với nhân vật chính công.

"Sao vậy?" Yến Chấp Mạch nhận thấy trạng thái của Giản An Miên có gì đó không đúng liền cúi người nhẹ nhàng hỏi rồi dùng lòng bàn tay khô ráo ấm áp chậm rãi xoa xoa sau đầu Giản An Miên. “Vừa rồi em ngồi trong xe quá lâu, bây giờ vẫn còn thấy chóng mặt sao?”

"Không có...tôi không sao." Giản An Miên liếʍ môi dưới khô khốc sau đó trả lời.

"Nếu em vẫn cảm thấy không thoải mái, thì nói với tôi, chúng ta sẽ không tham dự bữa tiệc này."

"...Ùm." Vẻ mặt Giản An Miên thờ ơ, tâm trí vẫn hướng về phá cô Dung tiểu thư kia.

Yến Chấp Mạch khẽ cau mày, tự hỏi tại sao bạn nhỏ đột nhiên lại có tâm trạng chán nản như vậy. Hình như vừa rồi vị Dung tiểu thư kia muốn đến tìm anh.

Dung tiểu thư?

Yến Chấp Mạch dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy mình dường như đã biết sự thật.

Có lẽ nào...bạn nhỏ này đang ghen?

Nhận ra điều này, Yến Chấp Mạch bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết, anh không khỏi nhếch khóe miệng, trìu mến nhéo nhéo tai Giản An Miên, dùng giọng điệu rất bá đạo thể hiện sự chung thuỷ của mình: “Đừng lo lắng, tôi không có hứng thú với cô ta."

Giản An Miên sững sờ trước thái độ của Yến Chấp Mạch: "Hả?"

Yến Chấp Mạch nhìn Giản An Miên, hơi nâng cằm, đặt tay vào eo cậu tuyên bố với giọng điệu kiêu ngạo đầy tự hào: "Tôi không thích phụ nữ."

Giản An Miên sửng sốt: "..."

Tôi... biết mà! Bởi vì anh là nhân vật chính công trong tiểu thuyết đam mỹ! Tất nhiên là anh không thích phụ nữ rồi!!

Có gì đáng tự hào đâu?!