Chương 29

Một lúc sau, món đồ do Yến Chấp Mạch mang đến cũng được đưa lên sân khấu, đó là một chiếc đồng hồ mà anh tìm thấy trong một cửa hàng đồ cổ ở nước ngoài vài năm trước, cuối cùng nó được nhà họ Dung mua lại với giá cao.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, reo hò.

Con gái lớn của nhà họ Dung nhìn Yến Chấp Mạch với vẻ mặt ngượng ngùng. Yến Chấp Mạch cũng không có nhìn sang bên cạnh, thậm chí còn chán ghét quay sang bên Giản An Miên, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.

Dung tiểu thư: "..."

Những người xung quanh thấy vậy cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Chuyện Yến tổng cha anh Yến Tổ Nghĩa không hợp nhau, ở trong giới cũng không phải là bí mật gì.

Cách đây không lâu, trong giới có tin đồn Yến Tổ Nghĩa luôn không hài lòng với cuộc hôn nhân của Yến tổng và nhất quyết yêu cầu Yến tổng ly hôn cưới con gái lớn nhà họ Dung, là Dung tiểu thư.

Theo bọn họ thấy, Yến Tổ Nghĩa thực là hồ đồ.

Yến Chấp Mạch tuy còn trẻ nhưng đã có năng lực như vậy, đợi một thời gian nữa, anh nhất định sẽ phát triển đến một vị trí mà người khác không thể đạt được, đâu cần phải dựa vào hôn nhân thương mại mưu cầu lợi ích làm gì, tự dưng chôn vùi hạnh phúc của mình không công, còn không bằng tìm một người mình thích.

Yến Tổ Nghĩa là cha ruột của anh, ông ta có một đứa con trai có năng lực như vậy. Nếu ông ta không nhanh chóng ủng hộ người con trai mình thích, dỗ dành cho tốt thì sau này ông ta sẽ không phải lo chu cấp về già nữa.

Ông ta không thấy Yến Chấp Mạch rất say mê tiểu phu nhân đó sao?

Kết quả Yến Tổ Nghĩa này ngược lại hay rồi, con cái đã kết hôn, còn không cam lòng muốn chia rẽ, thậm chí còn to gan muốn nhét người cho Yến tổng, thật sự là càng già càng hồ đồ mà.

Nhà họ Dung kia cũng không sáng suốt cho lắm, cho dù Yến Tổ Nghĩa có là cha của Yến Chấp Mạch thì đã sao?

Không có quan hệ huyết thống, lại không có tình cảm, không có quyền lực thực sự.

Nhà họ Dung thực sự nghĩ rằng họ có thể liên hôn với nhà họ Yến bằng cách dựa vào Yến Tổ Nghĩa sao.

Chậc chậc, tối nay nhà họ Dung chắc lạnh lắm đây.



Buổi đấu giá kết thúc, tiếp theo là màn trình diễn của những người nổi tiếng.

Đối với các doanh nhân có mặt, đã đến thời gian giao tiếp tự do.

Mặc dù có thư ký Liễu và trợ lý Vũ Văn cản rượu, nhưng Yến Chấp Mạch vẫn uống không ít. Sau khi uống hết rượu của một vị tổng giám đốc mời, Yến Chấp Mạch xoa xoa lông mày, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

Giản An Miên không khỏi quan tâm hỏi: "Yến tiên sinh, anh có muốn về nghỉ ngơi không?”

Yến Chấp Mạch chậm rãi mở mắt không trả lời, sau khi nhìn thấy mặt Giản An Miên, anh vươn cánh tay dài ra ôm Giản An Miên vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Em đói chưa?"

Cơ thể Giản An Miên đột nhiên cứng đờ, cậu lắp bắp nói: “Vẫn..vẫn ổn.”

Tuy nhiên giây tiếp theo, bụng Giản An Miên lại bất mãn kêu lên.

Giản An Miên lập tức đỏ mặt, phản ứng đầu tiên của cậu là sợ người đàn ông này trách mình nói dối, nên cậu nhanh chóng xin lỗi: “Xin… Tôi xin lỗi. Yến tiên sinh, tôi không cố ý nói dối. Thực ra, tôi thực sự cảm thấy ổn – Yến tiên sinh! Anh...anh làm gì vậy?!"

Yến Chấp Mạch không nói một lời cởi hai cúc dưới cùng bộ vest của Giản An Miên, đưa tay vào trong áo sơ mi của cậu, xoa xoa cái bụng mềm mại của Giản An Miên: “Bây giờ thì sao?” Anh hơi ấn lòng bàn tay, cười nói: “Vẫn cảm thấy không đói sao?"

Thần kì là, khi bụng của Giản An Miên bị người đàn ông xoa mạnh như vậy, cậu lại có cảm giác đói cồn cào, đói đến mức hai mắt Giản An Miên lập tức choáng váng, thậm chí còn bị hạ đường huyết.

"Thật xin lỗi. Yến tiên sinh, hình như tôi có chút đói rồi." Giản An Miên mắt ướt sũng nhìn Yến Chấp Mạch, ngón tay nắm chặt cánh tay người đàn ông cảm thấy vừa xấu hổ vừa áy náy.

“Không sao, đói bụng thì ăn thôi.” Yến Chấp Mạch đưa tay ra giúp Giản An Miên chỉnh trang quần áo, sờ sờ đầu Giản An Miên rồi ra lệnh cho Vũ Văn Trì: “Vũ Văn Trì, cậu đưa Miên Miên đi ăn đi. Gọi món xong, kiểm tra kỹ trước khi ăn, đừng để Miên Miên ăn phải thứ làm em ấy bị dị ứng."

"Vâng, Yến tổng." Vũ Văn Trì đáp lại.

Yến Chấp Mạch lại quay đầu nhìn Thư ký Liễu, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô chằm chằm, giọng điệu lãnh đạm nói: "Thư ký Liễu, cô cũng uống nhiều rồi, lần này cô đã vất vả rồi. Mau đến phòng nghỉ ngơi một chút đi, thuận tiện đến phòng bếp đem hai phần canh giải rượu tới đây."

Giản An Miên cứng đờ, tim cậu đột nhiên đập rất nhanh.

Thư ký Liễu đưa nhân vật chính Công vào phòng...

Nhân vật chính thụ và nhân vật chính công bị tách ra...

Canh giải rượu bị bỏ thuốc, dưới sự mách bảo của thư ký Liễu, Dung tiểu thư nhân cơ hội lẻn vào phòng ý đồ phát sinh quan hệ với nhân vật chính đang bất tỉnh...

Thư ký Liễu tìm đến nhân vật chính Thụ nói nhân vật chính Công muốn gặp cậu có việc gì đó nên cố ý đưa cậu đến phòng, bắt gian tại giường...

Đây là những cốt truyện ban đầu của cuốn tiểu thuyết.

Tại thời điểm này, hai âm mưu đầu tiên đã được thực hiện.

Yến Chấp Mạch lập tức sẽ đi vào phòng nghỉ, lại không biết rằng canh giải rượu có vấn đề!

Nhìn thấy Yến Chấp Mạch đã đứng dậy, Giản An Miên không chút suy nghĩ nắm lấy tay áo của Yến Chấp Mạch, vội vàng nói: "Yến tiên sinh, ngài đừng đi!"