Chương 30

Yến Chấp Mạch sửng sốt, sau đó nắm lấy tay Giản An Miên, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao vậy Miên Miên?"

"Tôi...tôi muốn nói..."

Giản An Miên nhìn thoáng qua Thư ký Liễu đang tỏ ra cảnh giác, há miệng không dám nói.

Nếu bây giờ nói ra, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.

Đương nhiên, quan trọng nhất là cậu đã quyết tâm bỏ qua cốt truyện chính, chỉ im lặng đứng ngoài quan sát...

Yến Chấp Mạch nhìn thoáng qua điện thoại, lịch sử trò chuyện của Thư ký Liễu với Dung tiểu thư đã bị Tiêu Hàn Chu đánh cắp, liên lạc của họ mấy phút trước vẫn chưa cắt đứt.

Anh nắm tay Giản An Miên, dỗ dành: “Miên Miên, ngoan ngoãn nghe lời, để Vũ Văn Trì dẫn em đi ăn chút gì đi, ăn xong thì đến gặp tôi, được không?”

Giản An Miên cúi đầu, nghe người đàn ông kiên nhẫn ôn nhu dỗ dành bên tai, cậu nghiến răng nghiến lợi, tàn nhẫn nới lỏng tay áo của người đàn ông: "Được..."

Vẫn là... không cần lo.

Cậu chỉ là một con cá mặn, việc duy nhất phải làm mỗi ngày là ngủ một giấc vui vẻ, sau đó chờ đợi bị nhân vật chính ngược là được.

Cốt truyện chính của cuốn tiểu thuyết không phải là việc của cậu.

Vũ Văn Trì mỉm cười với Giản An Miên nói: "Cậu Giản, xin hãy đi cùng tôi, Yến tổng nên đi nghỉ ngơi rồi."

Giản An Miên cúi đầu đi theo Vũ Văn Trì, nhìn từ sau lưng có chút giống một chú chó con bị chủ bỏ rơi.

Yến Chấp Mạch quay người lại, nhìn bóng lưng của Giản An Miên, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác muốn lao tới ôm lấy cậu, đúng là có chút không nỡ.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Yến Chấp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh từ lúc nào trở nên làm kiêu như vậy?

Không còn cách nào khác, anh phải đưa Giản An Miên đi mới ra tay với Thư ký Liễu được.

"Thư ký Liễu, dẫn đường." Yến Chấp Mặc quay đầu, bình tĩnh nói với Thư ký Liễu.

Thư ký Liễu nhìn Yến Chấp Mặc, chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng xinh đẹp lên, cười nói: "Yến tổng, mời đi theo tôi, tôi dẫn ngài đến phòng nghỉ ngơi."



Một bên khác.

Giản An Miên đi đến khu ăn uống, vừa bồn chồn vừa ăn đồ ăn mà Vũ Văn Trì đã cẩn thận lựa chọn cho mình, dù đĩa trống rỗng nhưng cậu vẫn dùng nĩa đâm vào không khí một cách máy móc, trông như không ăn được gì.

Không sao đâu, dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, nhân vật chính sẽ không gặp rắc rối, nhiều nhất chỉ uống một chút thuốc, ngày hôm sau sẽ sạch sẽ, cậu chỉ cần thuận theo dòng chảy là được...

Đợi đã.

Giản An Miên đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng!

Cuối cùng loại thuốc mà nhân vật chính uống được giải thế nào?

A, bởi vì bị nhân vật chính thụ bắt gian tại chỗ, Dung tiểu thư lập tức offline làm bia đỡ đạn, để lại một cặp vợ chồng nhân vật chính cô nam quả nam ở trong phòng.

Mà lúc này, nhân vật chính công đang bị bỏ thuốc.

Cho nên đương nhiên, giải pháp cuối cùng chính là dựa vào thân thể nhân vật chính thụ giải thuốc...

Giản An Miên:! ! ! ! !



Khi Thư ký Liễu bưng khay bước vào, Yến Chấp Mạch đang ngồi trên ghế sofa chợp mắt.

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhưng cô nhanh chóng kiềm lại, gõ nhẹ cửa rồi bước vào, cúi người cung kính đặt khay lên bàn cà phê trước ghế sô pha, nhẹ nhàng nói: “Yến tổng, tôi để canh giải rượu chỗ này, ngài hãy uống nhân lúc còn nóng đi."

“Ừ.” Yến Chấp Mặc thấp giọng đáp lại, lông mày rậm hơi cau lại, mệt mỏi không mở mắt.

Thư ký Liễu lặng lẽ chờ đợi, hồi lâu không thấy Yến Chấp Mạch có động tĩnh gì, cô ta liếc điện thoại, vị Dung tiểu thư kia đang lo lắng, chỉ mấy phút, cô lại gửi thêm một tin nhắn thúc giục.

Thư ký Liễu tức giận tắt điện thoại, nhìn Yến Chấp Mặc ngồi bất động trên sô pha, trong lòng không khỏi có chút bất an, cô ta mím môi nhẹ giọng gọi.

"Yến tổng, canh giải rượu sắp nguội rồi."

Lần này Yến Chấp Mạch cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn canh giải rượu trên bàn, sau đó lạnh lùng nhìn Thư ký Liễu, thản nhiên hỏi: “Phần của cô đâu?”

Thư ký Liễu dừng lại, không ngờ Yến Chấp Mạch vẫn còn nhớ đến cô ta, cười nhẹ nói: "Cảm ơn ngài Yến đã quan tâm, lát nữa tôi sẽ uống, ngài uống nhanh đi, canh sắp nguội rồi."

Yến Chấp Mạch cúi người cầm cái bát trên bàn lên, một tay lắc lắc, cúi đầu nhìn nước nấm linh chi mật ong vàng óng trong bát, đột nhiên nói: “Tác dụng của món canh này thần kỳ đến vậy sao?”

Thư ký Liễu không trả lời: “Cái gì?”

Yến Chấp Mạch ngước đôi mắt đen láy lên, lãnh đạm nhưng sắc bén nhìn Thư ký Liễu, mặt vô cảm nói: “Kể từ khi bước vào phòng này, cô đã giục tôi ba lần rồi.”

Tim Thư ký Liễu đột nhiên thắt lại, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng, cô ta cố bình tĩnh, cứng rắn giữ khóe miệng mỉm cười nói: “Thực xin lỗi, Yến tổng, là do tôi quá lo lắng cho ngài nên không để ý tới chuyện này."

Yến Chấp Mặc nhìn chằm chằm cô ta mấy lần, đột nhiên cười không rõ ý tứ.

Thư ký Liễu dựng tóc gáy, tim đập nhanh.

Ngay lúc cô ta đang căng thẳng đến mức sắp nghẹt thở, cô ta thấy Yến Chấp Mạch cuối cùng cũng bưng bát đưa lên miệng.

Ánh mắt cô ta dán chặt vào cổ Yến Chấp Mạch, nhìn thấy yết hầu của anh rõ ràng đang lăn lên lăn xuống, cái bát dần dần nâng lên, cô ta không khỏi khẩn trương nuốt nước bọt.

Yến Chấp Mạch nhấp vài ngụm rồi đặt bát xuống, môi mím lại có vệt nước.

Thư ký Liễu nhanh chóng cụp mắt, giấu đi vẻ hưng phấn trong mắt.

Yến Chấp Mạch dùng giấy vệ sinh ưu nhã lau miệng, cầm điện thoại lên xem tin nhắn, ngẩng đầu cười với Thư ký Liễu: “Cô cũng đi uống một chút đi, canh này nấu rất tốt, mùi vị không tồi.”

"Được, cảm ơn Yến tổng quan tâm, tôi đi ra ngoài đây, Yến tổng nghỉ ngơi đi."

Trước khi Thư ký Liễu đóng cửa lại, cô ta nhìn thấy Yến Chấp Mạch lại bưng bát lên, ngẩng đầu đưa lên miệng.

Ngay sau đó, Thư ký Liễu quay người lại, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dung tiểu thư.

Thư ký Liễu: [Mười phút sau, 5203, cửa không khóa.]

Dung tiểu thư: [Tôi biết rồi, cảm ơn chị Liễu ~]

Dung tiểu thư: [thả tim]

Thư ký Liễu nhìn thấy tin trả lời của Dung tiểu thư, vẻ mặt tức khắc trở nên khinh thường.

Cô cất điện thoại di động, quay người đi về hướng nhà ăn, chuẩn bị gọi điện cho vợ Yến Chấp Mặc đến đón anh.

Nếu Dung tiểu thư thực sự thành công, có thể cô ta sẽ mang thai đứa con của Yến Chấp Mach, cô không thể để cơ hội tốt như vậy bị lãng phí vì bạch liên hoa ngực bự không não này.

Cô cũng muốn kiếm cơ hội để mình đảm nhận vị trí đó trong tương lai.



Trong căn phòng.

Sau khi Thư ký Liễu rời đi, Yến Chấp Mạch vốn đang say mèm, lập tức đi đến tủ, lấy ra một chiếc cốc rỗng, đổ canh giải rượu trong bát vào với vẻ mặt chán ghét, đôi mắt đen lạnh lẽo.

Anh đã biết kế hoạch của Thư ký Liễu từ lâu, vừa rồi anh không uống một ngụm canh nào, chỉ giả vờ nuốt, lừa gạt Thư ký Liễu.

Để khiến diễn xuất trở nên chân thực hơn, anh còn bôi thứ này lên môi, ghê tởm, ọe!

Yến Chấp Mạch giấu chiếc cốc đi, nhịn cơn buồn nôn đặt bát trở lại, giả vờ uống xong, sau đó cởϊ áσ vest, luồn ngón tay vào cà vạt rồi kéo ra, thô bạo cởi nút cổ áo, cố ý làm rối tung quần áo đầu tóc lên, rồi nằm ngửa ra sofa, nhắm mắt chờ cá cắn câu.



Khu ăn uống.

Giản An ăn không trôi, thường xuyên nhìn xuống thời gian trên điện thoại, sốt ruột chờ đợi.

Đã lâu như vậy, sao Thư ký Liễu vẫn chưa tới gọi cậu đi bắt gian?

Nhân vật chính công sẽ ổn chứ?

Nhưng khi nghĩ đến những gì mình có thể gặp phải, Giản An Miên cảm thấy toàn thân nóng bừng, nhịp tim không thể kiểm soát.

...Cậu đột nhiên không còn nóng lòng muốn bắt gian nữa!

Ngay lúc Giản An Miên đang xoắn xuýt, Thư ký Liễu cuối cùng cũng đến.

"Cậu Giản, Yến tổng nhờ tôi dẫn cậu qua——"

Thư ký Liễu chưa kịp nói xong, Giản An Miên đã nhảy dựng lên như một con chó con bị giẫm phải đuôi.

Cuối cùng cũng đến!

Phá...xé rách búp bê anh ta. QAQ

Giản An Miên hít một hơi thật sâu, mặt đỏ bừng, run rẩy lên đường bắt gian.

Hy vọng…Hy vọng nhân vật chính công sẽ dịu dàng vì đây là lần đầu của cậu đấy a a a.

Thư ký Liễu: "...?"