Chương 39

Thậm chí có người còn nói riêng: "Nghe nói cha mẹ của Diệp Nhiễm Diệp Trác đang ở đây, họ đang tổ chức họp phụ huynh trong phòng họp!"

Mọi người vừa nghe, vừa ngơ ngác nhìn nhau, một số muốn đi xem náo nhiệt, lúc này vừa hay bảng điểm đã được phát xong, một buổi học kết thúc, ai cũng lấy lý do đi tìm cha mẹ, chạy đến phòng họp xem trò vui.

Mà trong phòng họp, Hoắc Hồng Anh và Diệp Kiến Quốc sau khi nghe xong cuộc họp cổ động cấp thiết về tầm quan trọng của năm thứ ba cao trung và tính cấp bách của cuộc chiến kỳ thi tuyển sinh đại học, hai người họ nhìn thấy hiệu trưởng Vương đang tiếp cận họ một cách nhiệt tình.

Diệp Kiến Quốc vội vàng chào đón ông ấy.

Hiệu trưởng Vương ra sức bắt tay với Diệp Kiến Quốc, sau đó thân thiết vỗ vai Diệp Kiến Quốc: “Lão Diệp, đứa con gái này của ông là một nhân tài, tiền đồ sau này còn tốt hơn chúng ta!”

Diệp Kiến Quốc khiêm tốn: “Nào có, nào có!”

Hoắc Hồng Anh nghe người khác khen con gái của mình, tuy rằng nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra không thể giấu nỗi tiếng cười: “Hiệu trưởng Vương, đây đều là do hiệu trưởng dạy tốt!”

Hiệu trưởng Vương tâm trạng tốt, nhịn không nổi nói thêm vài lời: “Con gái này của ông thật khó lường mà, lần thi này đứng thứ nhất, 536 điểm đó! Nếu kết quả này có thể thật duy trì, đến lúc đó các trường đại học danh tiếng còn không phải có thể tùy ý lựa chọn sao? Lão Diệp, đứa con gái này của ông là tự bản thân có thiên phú, chăm chỉ siêng năng, đầu óc cũng thông minh!”

Hoắc Hồng Anh lúc trước bị chuyện của Khâu Khai Sở đã chịu đả kích, lúc này mới cùng con gái thảo luận kỹ lưỡng một phen, bây giờ nghe hiệu Trưởng Vương nói như vậy, trong lòng vừa thoải mái lại xúc động, tưởng rằng Trác Trác đã nghe lời mình, cuối cùng công sức của bà cũng không uổng.

Nghĩ đến đây, vành mắt bà ta đã đỏ rồi: “Đứa nhỏ này thật không dễ dàng gì, buổi tối sau khi về nhà vẫn đọc sách, một khi đọc sách là đọc đến mười hai giờ đêm. Hôm nay đứng đầu tất cả là do con bé siêng năng chăm chỉ.”

Mấy người nói những lời này, phụ huynh xung quanh đều không khỏi nhìn qua, bọn họ nghe được lời nói của hiệu trưởng Vương cùng vợ chồng Diệp Kiến Quốc, trong lòng tự nhiên hâm mộ.



Ai không hy vọng con mình có khả năng vào được đại học danh tiếng, đại học khó thi như vậy, chỉ cần thi đậu thì chính là con cưng.

Nhìn con nhà người ta, lại nhìn con của mình, haiz, cũng không biết lần thi này con của mình bao nhiêu điểm đứng thứ mấy nữa.

Cũng chính vào lúc này, con của bọn họ đều đi đến, đám đông vây quanh, có điều tất cả lại chỉ lắng nghe những gì Diệp Kiến Quốc và hiệu trưởng Vương nói.

Sau khi vài cái tai nghe xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được cười.

Có vẻ như đây là một sự hiểu lầm?

Vì vậy có một người cố tình nói to với mẹ mình: “Mẹ, Diệp Nhiễm nhà người ta thi đứng đầu toàn khối, được 536 điểm, con nhất định sẽ học tập theo Diệp Nhiễm!”

Mẹ của học sinh đó nghe thấy, cảm động đến chịu không nổi, con trai bà cuối cùng cũng hiểu chuyện và biết rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến cầm phải học tập chăm chỉ rồi?

Nhưng lời này khi lọt vào tai Hoắc Hồng Anh lại là một cái cau mày, bà tưởng rằng mình nghe lầm rồi, nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu: “Đến cả tên cũng có thể bị nhầm, đứa trẻ này thi đại học cũng đừng trông chờ nữa.”

Diệp Kiến Quốc nghe thấy cũng ngây ngốc, có điều trong lòng tự nhiên cũng không tin: “Hiệu trưởng Vương, đúng rồi, tôi còn một đứa con gái Diệp Nhiễm nữa, nó thi được bao nhiêu điểm?”

Ông ta cuối cùng cũng nhớ mình vẫn còn một đứa con gái nữa.

Hiệu trưởng Vương nghe thấy, sửng sốt: “Tôi là đang nói Diệp Nhiễm đó!”



Lúc sau ông ấy mới hiểu rõ: “Ông là đang hỏi đứa con gái khác Diệp Trác sao? Tôi đang tính nói với ông, thành tích của con bé trượt rất dữ dội, lần thi này trượt hơn chục bậc, tôi cũng nhờ giáo viên chủ nhiệm của các em nói chuyện với con bé, nhưng là phụ huynh, hai người cũng nên…”

Diệp Kiến Quốc đờ ra ở đó, chết lặng.

Còn lại Hoắc Hồng Anh trong đầu vang ầm một tiếng, lúc đầu bà ta vẫn còn vọng tưởng, có lẽ là hiểu lầm, hoặc có lẽ hiệu trưởng Vương không phân biệt rõ tên của hai cô con gái.

Dù sao Diệp Nhiễm cũng mới nhảy lớp lên lớp 12, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể trực tiếp giành được vị trí đầu tiên trong lớp, hơn nữa con gái của mình luôn đứng đầu lớp, đúng ra 536 điểm không phải là điểm mà Trác Trác có thể đạt được trong bài kiểm tra sao? Bình thường con bé đều hơn 500 điểm, bài thi lần này thì 536 điểm là không thể bình thường hơn.

Nhưng mà khi bà tay nghe hiệu trưởng Vương nói “thành tích trượt dữ dội”, bà liền hiểu ra mình vốn không hề hiểu lầm.

Diệp Nhiễm vừa nhảy lớp lên lớp 12, từ đâu mà điểm số tụt thê thảm như vậy, xem ra chỉ có thể là con gái của mình.

Diệp Nhiễm thi đứng đầu toàn khối, mà con gái mình vậy mà thi chỉ hơn mười mấy người?

Khuôn mặt của Hoắc Hồng Anh đau đớn như thiêu như đốt, ánh mắt mê man, bà cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều trở nên hư ảo.

Tại sao có thể như vậy?

Nhưng lúc này, bà nhìn thấy mấy có học sinh xung quanh, lén nhìn bà với ánh mắt như xem náo nhiệt.

Mắt bà ta tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngã xuống.