Chương 2: Muốn bắt được trộm phải tóm kẻ cầm đầu

Dung Nhứ bảo hắn vào tẩm điện quỳ tiếp, y có được quay lại hay không phụ thuộc vào Cố Ánh Liễu, ít ra đối tốt với hắn cũng dễ hơn tấn công ba tên công kia.

Có câu ngạn ngữ, muốn bắt được trộm phải tóm kẻ cầm đầu.

Chỉ cần tạo lập mối quan hệ tốt với hắn, y không cần phải sợ ba tên công kia.

Cố Ánh Liễu thả lỏng người, hàng mày nhíu chặt, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, dáng vẻ thà chịu chết chứ không chịu nhục.

"Bệ hạ vạn an."

"Ái khanh miễn lễ." Dung Nhứ bị giọng nói của thanh niên kéo về hiện thật, học theo diễn viên trong phim mà cho Cố Ánh Liễu đứng dậy.

Cố Ánh Liễu đối với phản ứng của y rất bình thường, có lẽ nguyên chủ cũng thường thất thần. Không những làm bẽ mặt hắn, mắng hắn không nên làm loạn ở quan trường, bảo hắn đáng lẽ hắn nên thành gia lập thất từ sớm, đôi khi tức giận còn cắt xén bổng lộc của hắn.

Hoàng đế của cả một quốc gia lại keo kiệt như vậy khiến Dung Nhứ cảm thấy dọa người.

Y nhớ lúc bảo tổng quản thái giám Điền Cát gọi người vào, biểu tình trên mặt đối phương kỳ quái vô cùng.

Điền Cát có lẽ đã hiểu lầm, cho là y muốn ban sủng cho Cố Ánh Liễu, tắm rửa cho hắn, còn đem y phục đặc biệt dành cho phi tần mặc lên người hắn, vải lụa mỏng manh không che được da thịt bên dưới, cơ thể bị lạnh run cầm cập.

Trong tẩm điện sáng ngời, hoa lệ, thanh niên thanh thoát như ngọc, tiên dung mạo cốt, độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.

Dung Nhứ đánh giá Cố Ánh Liễu, trong lòng bỗng sinh ra suy nghĩ kim ốc tàng kiều.

"Cố khanh đã tắm rửa qua rồi chứ?" Y tha thiết muốn nhận được lời xác nhận của thanh niên.

Trời mưa giá lạnh mà còn tắm rửa, lỡ mắc bệnh, lấy khả năng chữa bệnh ở cổ đại, chữa không tốt còn để lại bệnh căn.

Cố Ánh Liễu cụp mắt, che đi ánh lạnh trong mắt.

Tiểu hoàng đế này lại muốn làm nhục hắn như thế nào nữa? Là coi trọng dung mạo của hắn, muốn nạp hắn?

Cố Ánh Liễu cũng không bất ngờ gì.

Tiểu hoàng đế yêu thích Hoắc Trừng, toàn kinh thành đều biết Hoắc Trừng ái mộ hắn, tất nhiên tiểu hoàng đế cũng biết.

Hắn tự biết dung mạo mình xuất chúng, phàm là người từng gặp qua hắn đều sẽ si mê khuôn mặt này của hắn.

Phản ứng của đại thái giám và thái độ của bệ hạ, tỷ lệ của khả năng thứ hai khá lớn.

"Hồi bệ hạ, Điền tổng quả đã đưa thần đến phòng tắm ở thiên điện tắm rửa." Cố Ánh Liễu trông có vẻ yếu ớt, mệt mỏi nói.

"Vậy cũng tốt." Dung Nhứ không nhìn thấy ánh lạnh trong mắt hắn, y mặc chiếc áo ngủ thêu rồng bằng gấm đứng dậy, đi vào gian ngoài bảo Cố Ánh Liễu "Đến đây ngủ một đêm, bên ngoài mưa lớn, mai khanh hãy trở về."

"Thần xin tuân mệnh." Cố Ánh Liễu đưa tay đón lấy áo choàng trên người y, trộm đánh giá Dung Nhứ.

Thiếu niên lạnh lùng không nhiễm bụi trần, khác rất lớn dáng vẻ lúc trước, những chuyện xấu xa trước kia y gây ra không cách nào che dấu lại mở miệng mời hắn ngủ cùng.

Cố Ánh Liễu rồi đột nhiên cảm thấy tiểu hoàng đế này thật thú vị.

Dung Nhứ thấy dáng vẻ không yên lòng của hắn, cho rằng hắn đang sợ, y lên tiếng trấn an.

"Khanh yên tâm, trẫm không phạt ngươi, cũng sẽ không chạm ngươi."

Tiếng sấm đánh đùng đùng bên ngoài.

Bên ngoài Sùng Dao Điện mưa to gió lớn nhưng bên trong vẫn ấm áp như cũ.

Dung Nhứ co người, quấn chặt lấy áo ngủ trên người.

Y không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sấm, tim gan đều chấn động theo tiếng sấm bên ngoài.

Cố Ánh Liễu nhìn động tác nhỏ của y, Dung Nhứ khó nhọc xoay người nhìn dáng vẻ lo sợ không yên của Cố Ánh Liễu, nỗi sợ trong lòng nhất thời biến mất không ít, ngược lại còn thấy thương cho hắn. Sau này hắn bị ba tên kia quấn lấy, thật thảm.

Thiếu niên tìm được niềm vui trong nỗi sợ, ý vị thâm trường nhìn Cố Ánh Liễu, thông cảm vỗ vỗ vai hắn.

Cố Ánh Liễu bị động tác của thiếu niên làm bất ngờ, vạt áo mỏng manh bay theo gió nhẹ trong phòng, khóe miệng cong thành một nụ cười mơ hồ.