Chương 7: Muốn theo đuổi hắn sao?

Dung Nhứ dẫn Điền Cát đứng đối diện với Hoắc Trừng ở cửa Trường Lạc cung.

Tường đỏ ngói xanh, thanh niên tác phong tản mác tựa vào tường, giày da chim màu đen đá lên mặt tường, vẻ mặt cao ngạo không dễ thuần phục.

“Bệ hạ, thần khuyên ngài thu hồi lại những mánh khóe kia, thần sẽ không thích ngài, trong lòng thần chỉ có Cố Ánh Liễu.”

“Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ gì cả.” Dung Nhứ chỉ trời lập lời thề.

Hoắc Trừng có tướng mạo lông mày lưỡi mác, mắt tróng sáng rất đẹp, nhưng so với Cố Ánh Liễu còn kém xa.

Nguyên tác miêu tả tướng mạo của Cố Ánh Liễu —— có thể thấy người đó có diện mạo tư thái của tiên nhân, nốt ruồi chu sa giữa lông mày sáng chói, vóc người cao lớn, khí độ siêu việt, một bộ y bào màu trắng giống như người trong thần tiên.

Y không hiểu nổi khẩu vị của nguyên chủ, đại mỹ nhân hiền hòa không thích, lại đi thích thứ đầy gai như Hoắc Trừng.

“Biểu đệ bây giờ nhìn trúng Cố Ánh Liễu, muốn cướp với ta?” Hoắc Trừng nhìn chằm chằm Dung Nhứ, cánh tay đặt bên tường, đúng lúc ép thiếu niên vào bên trong.

Hơi thở của thanh niên phả vào chóp mũi của Dung Nhứ, ép y phải lùi lại hai bước dựa vào mép tường đỏ.

“Cô tuyệt không có ý này.” Dung Nhứ bất đắc dĩ.

Hoắc Trừng nhìn thiếu niên một cái thật sâu, buông cánh tay xuống, gãi tóc sau đầu đi bộ ra khỏi cung.

“Tốt nhất là như vậy, ta đi đây, biểu đệ, gặp lại sau.”

Đứng ở ngoài Trường Lạc cung chờ nửa canh giờ, chỉ vì để một câu cảnh cáo cho mình... thật kỳ lạ.

Dung Nhứ vẫy tay với Điền Cát, kêu ông dẫn mình đến Tiêu Phòng điện.



Điện Tiêu Phòng ở phía tây Điện Sùng Dao, dùng thời gian nửa nén hương là đến nơi.

Rèm làm từ thủy tinh ở trước cửa điện bị vén lên, tiếng thanh thót phát ra, nữ tử mặc y phục vải cẩm màu xanh biếc, trên tóc đeo một cây trâm được làm từ vàng cán sợi, đoan trang tú lệ.

“Bệ hạ vạn an.” Nữ tử dẫn cung nữ hành lễ với Dung Nhứ.

“Không cần đa lễ.” Dung Nhứ âm thầm đánh giá nữ tử.

Nguyên tác miêu tả hoàng hậu quá ít ỏi, nàng ta là Tam tiểu thư Đậu Tố Tố của nhà họ Khanh bên Thái Thường Tự, phẩm đức diện mạo xuất chúng, tri thư đạt lý, quan trọng nhất là, trầm mặc ít nói, biết chừng mực, cho nên được Hoắc thái hậu nhìn trúng, lấy làm Thái tử phi.

Làm cho Dung Nhứ không nghĩ tới chính là, thân cao của nữ tử so với y còn cao hơn một chút, vai rộng eo nhỏ, mặt mày thanh tú, làm cho y không có nam tử khí khái.

Trước khi xuyên sách, y học ở học viện Lý công, đừng nói bàn tay của gái còn chưa từng sờ qua, ngay cả cùng nói chuyện vài câu cũng không có.

Y nên xưng hô với nàng ta như thế nào, gọi là hoàng hậu có phải quá xa lạ hay không, gọi khanh khanh có phải là quá phóng khoáng hay không...

“Bệ hạ, thϊếp thân biết ngài không muốn đến Tiêu Phòng điện, nhưng đây là quy tắc tổ tông định ra, ngài cố nhẫn nhịn, chờ...” Đậu Tố Tố nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Chờ cái gì?

Dung Nhứ rất là khó chịu, nhưng cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa nguyên chủ và hoàng hậu cũng không thân cận cho lắm.

Nhưng Đậu Tố Tố thật rất hiền hòa.

......

Sau bữa tối, Dung Nhứ ngủ ở điện Tiêu Phòng.

Giống hôm qua cùng Cố Ánh Liễu phân chăn mà ngủ, y đắp một cái, Đậu Tố Tố đắp một cái.

Y còn chưa ngủ chung với cô gái nào, có chút không thích ứng.

“Bệ hạ không ngủ được sao?” Đậu Tố Tố xuống giường đốt hương giúp ru ngủ, “Bây giờ có thấy tốt hơn một chút không? ”

“Cám ơn.” Dung Nhứ cảm tạ nàng.

Thân hình nữ tử khựng lại, nắp lư hương cầm không vững rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang leng keng.

“Bệ hạ khách khí rồi.”

Hiệu quả ru ngủ của hương thơm cực tốt, Dung Nhứ chưa đến một khắc đã ngủ say.

Ánh nến tối mờ, nữ tử cúi người sờ soạng ở cằm thiếu niên, trong miệng thì thào.

“Rốt cuộc là ai?”



Buổi chiều, thư phòng điện Tuyên Đức.

Dung Nhứ tay cầm ngọc bội lá phong đỏ do Điền Cát dâng lên, đá mã não trong suốt được tỉ mỉ điêu khắc thành hình lá phong, phía dưới là tua rua màu đỏ cam, sáng rực như lửa.

“Cố thị lang, bồi thuòng cho khanh.” Dung Nhứ thấp thỏm đưa ngọc bội giao cho Cố Ánh Liễu, “Cô không phải cố ý muốn hủy hoại thanh danh của khanh..”

Khanh đại nhân có đại lượng, ngàn vạn lần đừng so đo với ta.

“Bệ hạ nói nặng lời rồi.” Cố Ánh Liễu từ chối ngọc bội của Dung Nhứ.

Hắn hai ngày nay ở nhà để chăm lo người quen từ nhỏ đến lớn, không có thể gặp được Dung Nhứ, hoàng đế giả sẽ không thật sự nhìn trúng mặt hắn chứ, muốn theo đuổi hắn sao?