Chương 6: Kiếm chuyện

Thân phận cùng cách ăn mặc gọn gàng của biểu ca tiểu hoàng đế, không phải là thanh mai trúc mã của Cố Ánh Liễu trong tiểu thuyết sao, tiểu tướng quân trẻ tuổi tài cao, Hoắc Trừng sao?

“Bệ hạ Thánh An.” Hoắc Trừng hành lễ cho có lệ.

Nếu như là nguyên chủ, trong lòng chắc đã cảm thấy đắng chát, người trong lòng không nhìn y.

Dung Nhứ đương nhiên không để ý, y đâu có không thích Hoắc Trừng, đến Trường Lạc cung chính là tới đây ấn vân tay, cổ đại gọi là điểm mão.

“Khi còn bé các ngươi thường xuyên cùng nhau chơi đùa, sao sau khi lớn lên lại không thân cận?” Hoắc thái hậu nhíu mày kéo tay Dung Nhứ và Hoắc Trừng, đặt lại với nhau, “Hai ngươi là biểu huynh đệ, nên nâng đỡ lẫn nhau mới đúng.”

Dung Nhứ không ngờ Thái hậu lại đột nhiên dùng chiêu này, y không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Hoắc Trừng...

Lòng bàn tay Hoắc Trừng trùm lên mu bàn tay y, nóng bỏng hết sức, vết trai tay dày trong lòng bàn tay lơ đãng cọ qua da mu bàn tay.

Da đầu Dung Nhứ sắp muốn nổ tung, Hoắc Trừng chắc chắn lại hiểu lầm là y để thái hậu tác hợp cho bọn họ.

Mục tiêu đầu tiên của Dung Nhứ nguyên tác chính là Hoắc Trừng, tướng quân thành danh khi còn thiếu niên, tính tình tùy ý, là đối tượng tình đầu của tiểu hoàng đế, theo đuổi Hoắc Trừng một cách oanh oanh liệt liệt, thành Thịnh kinh ai cũng biết.

Dung Nhứ rút tay về, vẻ mặt không gì luyến tiếc.

Sinh mệnh đáng quý, y lại tiến thêm một bước tới cái chết.

Hoắc Trừng nhận ra Dung Nhứ có gì đó không ổn.

Da thịt dưới lòng bàn tay trơn nhẵn mịn màng, khiến người ta hận không thể giữ trong lòng bàn tay, đợi đến khi hắn ta phản ứng ra là tay Dung Nhứ, lạnh toát người muốn hất ra, lại chú ý đến thái hậu nương nương, cho nên không phát tác, không nghĩ tới y ngược lại rút tay về trước.

Lạt mềm buộc chặt?

Da thịt thiếu niên trắng nõn, hai má ửng hồng nhẹ, lông my khẽ run rẩy, môi mím chặt, rõ ràng là do quá kích động dẫn đến.

Hoắc Trừng khẳng định suy đoán của mình, Dung Nhứ chính là muốn thay đổi cách để quyến rũ hắn ta.

Hoắc thái hậu nhìn thái độ hai vị thanh niên không thèm để ý nhau, buông tay nhau ra.

Mấy trăm năm trước đã có thuật sĩ khẳng định, Dung thị xuất hiện nam tử có dị tượng, là điềm báo mất nước. bà sợ tiên đế sẽ gϊếŧ chết hài nhi của mình, liều mạng giấu diếm thân phận người song tính của Tiểu Nhứ Nhi đến hôm nay, ngày xưa bà còn nghĩ Tiểu Nhứ Nhi có thể cùng Hoàng hậu sống tốt, thân phận người song tính có thể giấu diếm cả đời thì giấu diếm cả đời đi.

Ai ngờ y lại si mê với Hoắc Trừng đến mức này, đem người trong lòng của Hoắc Trừng cưỡng ép ở lại điện Sùng Dao, cố gắng cắt đứt ý nghĩ của Hoắc Trừng.

Trong điện ngượng ngùng đến yên tĩnh, khói hương từ lư hương bay lên, xua tan một chút sự ẩm ướt của mùa xuân.

Hoắc Trừng đứng dậy cáo từ Thái hậu, trong điện chỉ còn lại Dung Nhứ và Hoắc thái hậu.

“Nhứ nhi, ai gia biết ngươi thích Hoắc biểu ca, nhưng ngươi cũng không nên cư xử với Cố Ánh Liễu như thế. Cố Vạn Sanh tham ô vào ngục là lỗi của Cố Vạn Sanh, không nên lấy việc này phát tác trên người Cố Ánh Liễu, quan trường quan trọng nhất chính là thanh danh, ngươi làm thế Cố tiểu lang quân sẽ tự xử như thế nào? ”

Dung Nhứ ấp úng hai cái không biết mở miệng từ đâu, y cũng không muốn như vậy.

Chuyện làm không thành, còn đắc tội với người bám dựa vào.

“Cô bây giờ không thích Hoắc biểu ca nữa.” Dung Nhứ tựa vào đầu gối Hoắc thái hậu.

“Ô đã lớn rồi, còn làm nũng,” Hoắc thái hậu vuốt ve mái tóc đen của Dung Nhứ, “Thế Tiểu Nhứ Nhi bây giờ thích ai, Cố thị lang? ”

“Không có.” Dung Nhứ vội vàng phủ nhận.

Ba vị công của Cố Ánh Liễu không ai dễ chọc, y còn muốn sống lâu một chút.

Thiếu niên nghe Hoắc thái hậu nói huyên thuyên, cứ luôn cảm thấy cảnh này rất quen thuộc.

“Hử, thẹn thùng rồi?” Hoắc thái hậu trêu ghẹo y.

Hoắc Trừng cương quyết bướng bỉnh, lại có công huân trên người, lấy vào hậu cung sẽ khiến người ta bàn tán sau lưng.

Tiểu Nhứ Nhi thích Cố Ánh Liễu thì dễ làm hơn nhiều, hiền hòa hiểu chuyện, bộ dạng tuấn tú, tương lai Tiểu Nhứ Nhi có mang thai, đứa trẻ cũng sẽ xinh đẹp.

Hoắc thái hậu xoa đầu Dung Nhứ, khát khao nhìn xuống bụng của y.

Dung Nhứ bị ánh mắt tha thiết của Hoắc thái hậu nhìn đến run rẩy, nguyên chủ là người lưỡng tính không sai, nhưng y thật sự không có ý nghĩ sẽ mang thai.

......

Dung Nhứ dùng xong bữa trưa ở Trường Lạc cung, ra khỏi Trường Lạc cung liền thấy Hoắc Trừng chờ ở cửa cung điện, giống như là cố ý chờ y ở đây.

Y trong lòng thở dài, kiếm chuyện đến rồi.