Chương 7

Lúc này vừa vặn là giờ cơm, trên đường không có nhiều người, Lục Hòa Ngọc không biết phía trên xảy ra chuyện gì nhưng cô nhìn thấy trên dao có máu, lại không biết tầng nào trên kia có tiếng người la hét, cô quyết định báo cảnh sát.

Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi Lục Hòa Ngọc báo cảnh sát không đến mười phút đã chạy tới, tổng cộng có bốn cảnh sát tới, cũng nhìn thấy con dao gọt hoa quả dính máu trên mặt đất, không cất con dao đi ngay mà chụp vài tấm ảnh trước mới dùng túi vật chứng bỏ vào.

Hai cảnh sát bước vào tòa nhà để tìm hiểu tình hình, để lại hai cảnh sát ở tầng dưới.

"Xin hỏi vừa rồi là cô báo cảnh sát sao? Tên cô là gì? Thông tin liên lạc của cô bao nhiêu? Con dao này đến từ đâu? Làm sao cô phát hiện ra nó?" Một trong những cảnh sát khác cũng đang thẩm vấn Lục Hòa Ngọc.

"Là tôi báo cảnh sát, tôi tên là Lục Hòa Ngọc..." Tuy tâm tình Lục Hòa Ngọc vào lúc này đã bình phục nhưng vẫn có chút sợ hãi.

Sau đó cảnh sát hỏi cô một vài câu hỏi, để lại thông tin liên lạc của cô, yêu cầu cô giữ liên lạc, nếu cần thiết sẽ yêu cầu cô hợp tác.

Nhưng vấn đề này, Lục Hòa Ngọc nghe xong lời cảnh sát nói, vội vàng nói: "Anh cảnh sát, ngày mai tôi sẽ trở về thành phố A, chỉ sợ không có thời gian ở lại.”

"Cái này..." Nam cảnh sát nhíu mày đang suy nghĩ nên làm gì, đột nhiên nghe thấy trong bộ đàm truyền đến một giọng nói: "36, 36, 39 gọi 36, nghe được xin vui lòng trả lời, nghe được xin vui lòng trả lời.”

"36 nhận được, 36 nhận được, có chuyện gì xin cứ nói.”

"Trên tầng 10 có hai người bị thương, hãy gọi xe cấp cứu ngay lập tức, phong tỏa các cổng.”

"36 rõ!"

Sự tình phát triển đến mức này, Lục Hòa Ngọc coi như đã hiểu, đại khái là phía trên có người bị đâm, chỉ là con dao không cẩn thận bị rơi xuống, cô chỉ là người qua đường vô tội, khi đi ngang qua thiếu chút nữa bị đâm trúng.

Bởi vì liên quan đến án mạng, cuối cùng Lục Hòa Ngọc cũng bị đưa về cục cảnh sát để lấy lời khai, cũng may lúc cô ăn cơm đã thanh toán bằng điện thoại nên có lưu lại lịch sử thanh toán, cảnh sát cũng tìm được nhà hàng xác nhận cô chỉ đi ngang qua, lại xem camera để chứng minh cô vô tội, sau đó bảo cô trở về.

Hai người bị thương, một trong số đó đã chết vì bị mất máu ở động mạch chủ quá nhiều, còn người kia vẫn đang được cấp cứu.

Chờ Lục Hòa Ngọc ra khỏi cục cảnh sát thì đã hơn 9 rưỡi tối. Khi cô trở lại khách sạn trong thang máy, có một người say rượu, thật ra uống say cũng không có gì, vấn đề là hắn nôn ở đâu không được, kết quả ào ào phun ra trên người Lục Hòa Ngọc, còn túm lấy cô không cho cô đi, tâm tình vốn khó chịu nay lại càng buồn bực, Lục Hòa Ngọc tức giận không để ý một cước đạp tới, không ngờ hắn trực tiếp ngất xỉu, còn không chịu buông tay ra.

Lục Hòa Ngọc cảm thấy hôm nay cô ra ngoài quên xem lịch, nếu không cũng không đến mức thiếu chút nữa bị dao đâm trúng, hiện tại lại bị người say nôn ra cả người.

Cuối cùng cô bất đắc dĩ nhờ nhân viên phục vụ khách sạn hỗ trợ đưa người này về phòng của hắn, kết quả nhân viên phục vụ nói người này không đặt phòng ở đây, Lục Hòa Ngọc cũng không muốn gây chuyện, cũng không ngốc đến mức đem một tên say rượu đến phòng mình, cắn răng coi như bỏ tiền tiêu tai, bỏ tiền ra thuê một căn phòng khác, dùng sức kéo tay người đàn ông không chịu buông ra, bảo nhân viên phục vụ giúp mình vệ sinh một chút rồi nhanh chóng trở về phòng rửa mặt.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Hòa Ngọc trả phòng trở về thành phố A, cho dù còn ba tiếng nữa là máy bay cất cánh thì cô cũng tình nguyện đến sân bay chờ chứ không muốn ở lại thêm nữa, thật sự sợ phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn.

Lục Hòa Ngọc vừa mới đi, người đàn ông cô gửi ở phòng khác liền tỉnh, nhưng bởi vì say rượu nên đau đầu khó chịu, sờ điện thoại để xem thời gian, hắn xoay người, phát hiện mình đang ở khách sạn, nhưng hắn chợt nhận ra quần áo trên người mình đã được thay ra, ký ức đêm qua ùa về, Đường Việt Ninh nhíu mày nghĩ, hình như hắn nhìn thấy Trì Tiểu Vãn?

Nhưng cả người không thoải mái khiến hắn tạm thời từ bỏ ý định đi tìm người, sau khi gọi điện thoại kêu người đưa quần áo tới, rửa mặt chải đầu qua hắn liền đi tìm quản lý khách sạn để xem camera giám sát tối hôm qua, chỉ là khi hắn nhìn thấy người trong camera giám sát, nhất thời trợn tròn mắt, đây, đây... là Trì Tiểu Vãn? Có thật là cô không?

Làm thế nào mà cô có thể đến thủ đô được?

Không đúng, chẳng lẽ cô không nhận ra mình sao? Tại sao?

Đường Việt Ninh chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông, chẳng qua mình rời đi một năm mà cô đã quên mất mình?

"Cô gái này, cô ấy còn có ở đây không?" Giọng nói Đường Việt Ninh có chút khàn khàn hỏi.

“Vị khách này sáng sớm đã trả phòng, nghe nói là trở về thành phố A." Quản lý nói, thầm mắng nhân viên trực ban tối hôm qua không nhận ra tiểu công tử, nếu hắn tức giận, cũng không biết làm thế nào.

Nghe nói như vậy, Đường Việt Ninh chỉ liếc mắt nhìn anh ta nói: "Chuyện tối hôm qua..."

"Chuyện của khách hàng, chúng tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ." Người quản lý có chút sợ hãi nói.

Đường Việt Ninh ừ một tiếng, động thủ xóa đoạn video giám sát kia rồi rời đi. Ra khỏi khách sạn, lần đầu tiên hắn ấn xuống số di động mà nằm mơ cũng có thể nhớ, nhưng mà lại chỉ nghe thấy: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi..."

Sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống, khẳng định là đã xảy ra chuyện, nhưng vì sao không ai nói cho hắn biết?

Đường Việt Ninh nhịn không được gọi điện thoại đến chỗ Trì Ngạn, đợi một lúc lâu Trì Ngạn mới nghe điện thoại.

"Trì Ngạn, Tiểu Vãn có ở nhà không? Tại sao điện thoại của cô ấy không liên lạc được?" Đường Việt Ninh hoàn toàn không che giấu hỏi.

“... Tháng tám năm ngoái, bố tôi phát hiện Tiểu Vãn không phải con ruột Trì gia, sau đó phát hiện cô ấy bị ôm nhầm, là Lục gia ở thành phố A, con gái của hai nhà đã được đổi lại, Tiểu Vãn đã trở về Lục gia, đổi tên thành Lục Hòa Ngọc." Trì Ngạn có chút khó xử giải thích, con Trì gia và Lục gia bị ôm nhầm, người trong giới bọn họ đều biết.

Chỉ là Đường Việt Ninh đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi Trì Tiểu Vãn có ở nhà hay không, điều này đại biểu cho hắn cũng không biết chuyện xảy ra ở Trì gia, Trì Ngạn chỉ nói ngắn gọn một chút, ngược lại anh ta có chút nghi hoặc, sao Đường Việt Ninh lại đột nhiên hỏi cô, nhưng cũng biết cho dù mình hỏi, lấy tính cách của Đường Việt Ninh cũng chưa chắc sẽ nói nên cũng không mở miệng.

Cùng lúc đó, Trì Ngạn lại do dự có nên nói với Đường Việt Ninh chuyện Lục Hòa Ngọc bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục hay không, anh ta mở miệng nhưng không thể nói ra, bởi vì anh ta cũng không xác định được lý do vì sao Lục gia lại đuổi cô ra ngoài, lại càng không liên lạc được với cô, cũng không biết rốt cuộc cô đi đâu, căn bản là không tìm được người.

Huống chi ai đoán được Đường Việt Ninh bình thường lạnh lùng, lại chưa từng có tình cảm đặc thù gì với Trì Tiểu Vãn, bọn họ ở phía sau tùy tiện bát quá nhưng ở trước mặt Đường Việt Ninh, ai dám tùy ý nói lung tung chuyện nhà người khác như vậy, bởi vậy nếu không phải Đường Việt Ninh gặp được Lục Hòa Ngọc, Đường Việt Ninh muốn biết chuyện cũng phải mất mấy năm.

Giống như trong nguyên tác, chờ Đường Việt Ninh biết tin con gái của Trì gia cùng Lục gia bị ôm nhầm, đã là ba năm sau. Khi đó, Trì Tiểu Vãn đã chết được hai năm.

Nghe xong, thật lâu sau Đường Việt Ninh cũng không lên tiếng, chỉ ừ một tiếng, ậm ờ nói “xin lỗi” rồi cúp máy, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

"Đặt cho tôi một vé máy bay đến thành phố A.”

Mà bên này Lục Hòa Ngọc đang chơi trò chơi trong phòng chờ sân bay, bởi vì cách thời gian lên máy bay còn hai tiếng, cô đến sân bay trước ba tiếng đồng hồ, thời gian còn sớm, vì thế chơi cho đến khi máy bay cất cánh.

Không giống như lần trước có một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh khi đến thủ đô, lần này ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông thành đạt, ừm, xét theo tình huống Lục Hòa Ngọc quan sát được, có lẽ là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, rất đẹp trai cũng rất nho nhã, thầm chậc một tiếng. Cô cũng không phải là kẻ điên chuyên đi nhìn trộm người khác, cô không khỏi chống cằm nhìn những tầng mây lướt qua ngoài cửa sổ, nhớ tới kiếp trước cô cũng là một người phụ nữ thành công, ba năm có thể thăng chức làm phó quản lý, có xe có nhà lại không thiếu tiền, sống rất tự tại thoải mái, chỉ thiếu là không ai chia sẻ cùng với cô.

A, Lục Hòa Ngọc không khỏi thở dài, kỳ thật đổi thân phận sống khác cũng không phải không tốt, Lục gia bên kia cũng thức thời không quấy rầy mình nữa, Trì gia bên kia cũng sẽ không có người hỏi thăm, còn cô thì sao, một mình cũng sống rất vui vẻ, qua nửa năm nữa đến thủ đô cũng không cần lo lắng gặp phải bọn họ.

Nhưng Chung Cảnh Tri chưa từng có ham muốn tìm hiểu về bất kỳ người nào đến như vậy. Trước kia những cô gái nhìn thấy anh, hoặc là đỏ mặt ngượng ngùng, hoặc là si mê mê luyến, nhưng tất cả đều dừng lại vì nét mặt thờ ơ của anh, mà cô lại rất kỳ quái, trong mắt chỉ có thưởng thức, cũng có một tia tiếc nuối.

Đúng vậy, anh đang hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không, thưởng thức thì anh có thể hiểu được, tiếc nuối là có ý gì?

Suy nghĩ miên man cho đến khi xuống máy bay, Lục Hòa Ngọc cũng không phát hiện lúc cô len lén đánh giá người đàn ông bên cạnh, thật ra anh cũng đang quan sát cô.

Chờ xuống máy bay, cô mua vé xe buýt về thành phố A, thuận tiện gọi điện thoại hẹn Cao Ninh và Diệp Hàm ngày mai đến thư viện gặp mặt, sau khi về đến nhà, ngay cả đồ đạc mà cô cũng lười thu dọn, cô chui vào trong giường ngủ một giấc.

Hoàn toàn không biết Đường Việt Ninh vì cô cũng bay tới thành phố A, đáng tiếc người của Đường Việt Ninh đặt cho hắn khoang hạng nhất, cô ngồi hạng thương gia, hai người cũng vì thế mà bỏ lỡ.

Cô về đến nhà, Đường Việt Ninh vừa xuống máy bay cũng lấy được tất cả tư liệu của Lục Hòa Ngọc. Đáng ra tư liệu về Trì Tiểu Vãn không dễ dàng có được như vậy khi còn ở Trì gia, nhưng ai bảo Lục Hòa Ngọc bây giờ là người Lục gia, sau khi Lục Hòa Ngọc trở về Lục gia, tư liệu của cô ở Trì gia cũng không được giữ bí mật nữa, bởi vậy người của Đường Việt Ninh mới dễ dàng tra được chỗ ở của Lục Hòa Ngọc, thậm chí là nhất cử nhất động của cô trong nửa năm nay, mặt Đường Việt Ninh vốn không có biểu cảm gì càng thêm lạnh, vừa lên xe nói: "Đến trường Nhị Trung thành phố A.”

Không đợi xe khởi động, điện thoại di động của hắn vang lên, xem màn hình hiển thị là anh trai hắn, chưa kịp lên tiếng thì nghe được anh trai mình nói: "Bà nội bệnh nặng, em mau đến bệnh viện đi.”

Đường Việt Ninh mím môi nhìn thoáng qua cái tên trên tờ giấy trong tay, trong mắt có một tia lo âu nhàn nhạt, thấp giọng ậm ừ một tiếng, sau đó hắn sai người đi mua vé máy bay về nước cho hắn, trong lòng nghĩ sẽ đến tìm cô sau, sẽ có cơ hội.