Chương 8

Lục Hòa Ngọc bị cơn đói làm cho tỉnh dậy, buổi sáng cô cũng chỉ ăn một chút, trên máy bay cũng không ăn cơm trưa, trở về đã ngủ cả buổi chiều nên rất đói.

Chẳng qua trước khi đến thủ đô, tủ lạnh trong nhà cô đã chẳng còn gì, nhìn thời gian cũng vừa vặn đến giờ cơm chiều, dứt khoát ra ngoài ăn cơm, về thuận tiện đi siêu thị tích trữ một ít đồ ăn, dù sao sắp khai giảng, lại là lớp 12, cô cảm thấy học kỳ cuối cùng nhất định giáo viên sẽ quản lý thời gian rất chặt chẽ.

Làm bài thi không tốt, có khi cô không muốn nấu cơm, nhớ tới học kỳ cuối cùng của lớp 12 ở kiếp trước, cô cũng không biết đã viết bao nhiêu bài, huống chi hiện tại cô lại học lớp văn, không cần ghi nhớ nhiều bài văn.

Ăn cơm xong, đi siêu thị mua đồ, về đến nhà đã mười giờ tối, bởi vì hồi chiều cô có ngủ một chút, tạm thời Lục Hòa Ngọc không buồn ngủ nên bắt đầu sửa sang lại quần áo và quà mang về từ thủ đô, rồi sắp xếp thức ăn mới mua về bỏ vào trong tủ lạnh.

Ngày hôm sau, Lục Hòa Ngọc đúng giờ đã dậy, cảm giác được thời tiết dường như lạnh hơn ngày hôm qua một chút nên quyết định không nấu bữa sáng, trực tiếp ra ngoài ăn, lại cầm lấy quà mang đến đến thư viện cho Cao Ninh và Diệp Hàm.

Cô nghĩ mình đã đến sớm lắm rồi, không nghĩ tới Diệp Hàm và Cao Ninh còn đến sớm hơn, đại khái đang là kỳ nghỉ đông, người trong thư viện cũng không nhiều, cũng chỉ có vài người.

"Các cậu đến sớm vậy, đang đọc sách gì thế?" Lục Hòa Ngọc ngồi xuống hỏi hai người bên cạnh cô.

Cao Ninh lật trang sách lại cho cô xem, là "Nghiên cứu chuyên đề", nói: "Anh trai mua cho tớ."

"Tớ cũng có một quyển, nhưng của tớ là "Khảo sát đề thi", mẹ tớ mua cho." Diệp Hàm cũng lật trang sách cho cô xem.

Lục Hòa Ngọc: "..." Nhóm bạn nhỏ vừa qua tết đã khẩn trương ôn tập, cô lại đi chơi khắp nơi.

"Tớ cũng mang cho hai ngươi một quyển." Cao Ninh cười hì hì lấy từ trong ba lô ra hai quyển nghiên cứu chuyên đề.

"Tớ cũng mang theo." Diệp Hàm cũng từ trong ba lô chậm rãi lấy ra hai quyển đề thi.

"Tớ, có thể không cần hay không?" Lục Hòa Ngọc nhìn thấy độ dày của hai quyển đề thi này, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị cận thị.

"Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có đề cùng làm." Cao Ninh và Diệp Hàm liếc nhau nở nụ cười, đồng thanh nói.

"Hai người các cậu hợp tác ức hϊếp tớ." Lục Hòa Ngọc nói như vậy, khóe miệng lại không khống chế được mà nâng lên, cũng từ trong ba lô lấy ra quà tặng cho các cô.

Cô cũng không mua thứ gì quý giá, chỉ tặng mỗi người một cái khăn tay thêu, còn có một chiếc vòng Cảnh Thái Lam, những thứ này đều là những thứ mà các cô gái tương đối thích, không chỉ nói cô gái khác, ngay cả Lục Hòa Ngọc cũng rất thích.

"Oa, bao bì đẹp như vậy, tớ không nỡ mở ra." Cao Ninh rất kinh ngạc, vẻ mặt không nỡ lật qua lật lại để xem, không nỡ mở ra.

"Mở ra có kinh hỉ nha." Lục Hòa Ngọc cười tủm tỉm nói.

Diệp Hàm vừa nghe có kinh hỉ liền cẩn thận mở ra, vừa nhìn đồ vật bên trong, nhất thời hô lên.

"Trời ạ, là khăn tay thêu cùng vòng Cảnh Thái Lam!"

Cao Ninh vẫn không nỡ mở ra, khi nhìn thấy Diệp Hàm mở ra nhìn thấy thứ bên trong cũng thiếu chút nữa kêu lên, nhưng bị Lục Hòa Ngọc kịp thời che miệng cô lại.

"Suỵt, hai cậu im lặng một chút, đợi lát nữa bị đuổi ra ngoài sẽ rất khó coi.”

"Món quà này của cậu thật sự là quá đẹp." Diệp Hàm và Cao Ninh đều khó nén được niềm vui sướиɠ, không phải các cô không mua khăn tay thêu và vòng bạc các cô được, nhưng chiếc vòng tay Cảnh Thái Lam này được làm từ men trắng tinh khiết, tay nghề rất cao còn rất tinh xảo.

Cao Ninh và Diệp Hàm đeo vòng tay, thích đến mức ngay cả sách cũng không đọc, chỉ nhìn chằm chằm chiếc vòng tay này.

"Quà tặng của các cậu cũng rất chu đáo, tớ còn chưa mua mấy bộ đề này đâu." Lục Hòa Ngọc lắc lắc hai quyển sách trong tay, nói đùa: "Chờ tớ làm thành thạo những câu hỏi trong này, chờ tớ thi được thủ khoa, trở về sẽcảm ơn các cậu..”

Cao Ninh và Diệp Hàm còn chưa kịp trả lời, hai cô gái ngồi cách đó không xa, trong đó cô gái mặc áo khoác trắng nhịn không được cười nhạo: "Bây giò cô nói chuyện cũng không sợ líu lưỡi sao.”

Lục Hòa Ngọc liếc cô ta một cái, có chút quen mặt, có lẽ là trước kia Trì Tiểu Vãn từng gặp qua, thản nhiên cười nói: "Cô làm không được, không có nghĩa là tôi không thể.”

"Thật không biết xấu hổ, năm nào thủ khoa đại học cũng ở thành phố D, thành phố A bé tí này, ha ha." Cô gái áo khoác trắng bị thái độ của Lục Hòa Ngọc làm cho tức giận, bỗng nhiên phát hiện cô ta dĩ nhiên là Trì Tiểu Vãn, không khỏi khinh bỉ nhìn cô nói: "Ai nói thi được thủ khoa tôi còn tin, chứ Trì Tiểu Vãn cô, với thành tích của cô, phỏng chừng cũng miễn cưỡng có thể thi đậu vào một trường hạng ba đi."

"Hoàng Hà cô nói sai rồi, cô ấy không phải là em ruột của anh Trì Ngạn, mà là con gái của một gia đình giàu có họ Lục, còn bị cha mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà, thật đáng thương." Một cô gái khác mặc áo khoác màu cam nói thêm: "Cũng khó trách tôi nhận không ra, cô ăn mặc như vậy, cho dù là tôi cũng không nhận ra.”

"Các cậu..." Cao Ninh và Diệp Hàm nhịn không được đứng lên muốn mở miệng, Lục Hòa Ngọc đè các cô lại, nghe thấy người phía sau gọi là Hoàng Hà, Lục Hòa Ngọc cũng từ trong trí nhớ biết được hai cô gái này là ai, đây không phải là người đi theo sau Trì Lam sao, Hoàng Hà và Giang Hiểu Hiểu, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Yenta.” Lục Hòa Ngọc lạnh nhạt liếc nhìn các cô một cái, nhẹ nhàng phun ra một từ, ý bảo Cao Ninh và Diệp Hàm đi ra ngoài.

Cao Ninh và Diệp Hàm nghe lục Hòa Ngọc nói, thiếu chút nữa bật cười, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn hai người kia rồi mới thu dọn đồ đạc cùng Lục Hòa Ngọc ra khỏi thư viện.

Mà tiếng anh của Hoàng Hà và Giang Tuyên quá kém, hoàn toàn không biết cô nói cái gì, đều cho rằng cô bị lời nói của mình xấu hổ chạy đi, còn vui vẻ tự cho mình là đúng.

Nam sinh ngồi cách đó không xa nghe các cô đang bàn tán xôn xao, nhịn không được dùng sức đặt mạnh sách lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Nơi này không phải chợ bán đồ ăn, ngu ngốc.”

Còn không phải là ngu ngốc sao, bị người ta mắng là nhiều chuyện, còn tưởng rằng người ta sợ các cô sao.

"Quan..." Hai người Hoàng Hà nghe vậy vốn định mắng lại, kết quả lại nhìn thấy đối phương là một nam sinh rất đẹp, nhất thời nghẹn đỏ cả mặt, quá xấu hổ, hai người cảm thấy mất mặt, cầm sách vội vàng rời đi.

Ba người Lục Hòa Ngọc ra khỏi thư viện, tìm một quán cà phê ngồi xuống, Lục Hòa Ngọc nhìn thấy người đàn ông thành đạt ngồi bên cạnh cô trên máy bay cũng ở trong quán cà phê thì có chút ngoài ý muốn. Ngày hôm nay lại nhìn thấy anh ở chỗ này, nhưng hai người cũng không quen biết, Lục Hòa Ngọc chỉ nhìn thoáng qua liền cùng Cao Ninh và Diệp Hàm ngồi vào trong một góc, một kỳ nghỉ đông tuy rằng chỉ có mười ngày, nhưng giữa các cô luôn có vô số chuyện để nói.

"Đó là cháu gái của cậu, phải không? Cô gái cao hơn đó cậu có biết không? Cô ấy nhìn chằm chằm vào cậu một lúc đấy." Lương Chi Chính ngồi đối diện Chung Cảnh Tri bữu môi nói.

Chung Cảnh Tri có chút khó hiểu nhìn theo hướng của anh ấy, nhìn thấy cháu gái Cao Ninh của anh đang ở cùng với hai cô gái, nhìn kỹ nhìn cô gái cao hơn một chút kia không phải là cô gái ngồi bên cạnh anh trên máy bay sao, người còn lại thì không quen biết, nhưng dường như Cao Ninh không nhìn thấy mình ở chỗ này, bằng không nhất định sẽ tới chào hỏi.

"Hôm qua lúc bay đến thành phố A, tôi vừa vặn ngồi bên cạnh cô ấy." Chung Cảnh Tri điềm đạm nói.

“Cậu xem ánh mắt vừa rồi của cô ấy có giống không?” Chung Cảnh Tri ngưng mắt nhìn thoáng qua cô gái đang vừa nói vừa cười, anh liếc mắt nột cái nhưng lại không nói mình có tâm tư đối với cô.

"Không giống, ngược lại nhìn rất thú vị." Lương Chi Chính lắc đầu, đôi mắt đen láy không có nửa điểm dao động, đúng là rất thú vị, lại có cô gái không bị thu hút trước mị lực của Chung Cảnh Tri.

Chung Cảnh Tri mím môi nhìn anh ấy, thản nhiên nói: "Tôi muốn tư liệu về cô ấy.”

Lương Chi Chính nhất thời trợn to mắt, miệng cũng có thể nhét vừa một quả trứng gà, có phải anh ấy nghe nhầm không? Không phải anh mới gặp con gái người ta một lần thôi sao? Sao lại coi trọng vậy chứ?

Hơn nữa, Lương Chi Chính liếc mắt nhìn bên kia, ở cùng Cao Ninh cũng chỉ có học sinh lớp 12, mới mười tám tuổi, vậy mà lão đại cũng xuống tay được.

“Có ý kiến gì không?” Chung Cảnh Tri hỏi, ngữ khí thâm trầm.

"Không, không, không có ý gì hết." Lương Chi Chính sâu sắc cảm nhận được khí lạnh xung quanh mình, vội vàng xua tay nói.

Bên này, ba người Lục Hòa Ngọc và Cao Ninh, Diệp Hàm nói chuyện rất vui vẻ. Đương nhiên, hơn phân nửa là Cao Ninh và Diệp Hàm nói từng chuyện thú vị ở trong năm, Lục Hòa Ngọc đang nghe, thỉnh thoảng phụ họa một câu.

Mãi đến khi nói đến chuyện sau khi thi đại học học trường gì, Cao Ninh và Diệp Hàm mới nhớ tới Lục Hòa Ngọc nói muốn đến thủ đô học đại học, Cao Ninh nhịn không được nói: "Cậu thật sự không đăng ký học đại học A sao?"

"Không được, cậu cũng biết tình huống của mình mà." Lục Hòa Ngọc thản nhiên nói, cũng không có ý che giấu muốn tránh Trì gia và Lục gia. Dù sao cô cũng không muốn tiếp xúc với hai nhà này, thậm chí không muốn liên quan đến Trì gia, nói cô cố ý cũng được, trốn tránh cũng được, cô chính là không muốn tiếp xúc với bọn họ.

Cao Ninh buồn bã nằm sấp trên bàn, thở dài nói: "Mẹ tớ không muốn tớ đi học ở thủ đô.”

"Oa oa, tớ cũng muốn đi thủ đô, nhưng mà..." Diệp Hàm ỉu xìu, vấn đề là cô ấy xác định phương hướng quá kém, người nhà căn bản không yên tâm để học quá xa.

“Cậu ngốc vậy, hiện tại thông tin liên lạc phát triển như vậy, chẳng lẽ đến thành phố khác học, các cậu sẽ quên tớ sao?” Lục Hòa Ngọc nhìn hai người bọn họ như vậy, không biết nên cười hay là khóc, bất đắc dĩ nói: "Còn một học kỳ nữa, đến lúc đó thi đại học xong khóc cũng kịp.”

Hai người Cao Ninh nghe lục Hòa Ngọc nói lời này, đồng loạt liếc nhìn cô một cái, nha đầu này quả nhiên lại phá hư bầu không khí mà.

Nhưng Cao Ninh nhìn Lục Hòa Ngọc lại nhớ tới những tin đồn mà cô ấy nghe được trong năm mới, trong lòng lại tức giận, rõ ràng chính người Lục gia không nói muốn đuổi Lục Hòa Ngọc ra ngoài, hết lần này tới lần khác bên ngoài đồn là Lục Hòa Ngọc ức hϊếp người nhà, không hài lòng gia thế nên mới bị đuổi đi.

“Cậu thật sự không để ý những lời kia sao?” Cao Ninh cẩn thận hỏi.

"Chuyện gì?" Lục Hòa Ngọc bị câu hỏi của cô ấy làm cho có chút bối rối.

"Chính là hai người kia vừa nói đó." Cao Ninh ngượng ngùng gãi gãi đầu nói.

"Mồm mép mọc trên đầu người khác, đừng quan tâm những lời họ nói, nếu cậu quá để ý đến ý kiến của người khác, sống sẽ rất mệt mỏi." Lục Hòa Ngọc cười nhạt một tiếng, khi nào thì cô sẽ để ý loại lời đồn này, thích nói thì nói, chẳng qua lúc đặt mình trong hoàn cảnh bức bách đó, có thể trở về tại sao lại không trở về chứ?

"Hòa Ngọc nói đúng, muốn nói, đáng hận nhất chính là người Lục gia, nếu bọn họ không đi nói khắp nơi, căn bản cũng sẽ không có người biết chuyện của Hòa Ngọc." Diệp Hàm nói đến Lục gia không khỏi lộ ra một tia chán ghét.

"Được rồi, bọn họ thích nói như thế nào thì nói như thế đi, chúng ta tự mình sống cuộc sống của chính mình là được, thời gian học còn không có, cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người những người đó chứ." Lục Hòa Ngọc nhìn vẻ mặt hai người bọn họ, trong lòng có chút ấm áp, dùng hai tay trái phải để xoa đầu an ủi hai người bọn cô.