Chương 32: Anh trai ( Góc nhìn của Dụ Trĩ Thanh, lịch trình mưu trí) 1

“Có một vị khách hàng gọi cho tôi nói muốn cùng tôi ký hợp đồng.” lần đầu tiên Trần Dữ nhìn thấy Dụ Trĩ Thanh này, đối mặt với đôi mắt chăm chú nhìn kỹ của cậu trong thời gian dài, người đàn ông có ngũ quan trầm ổn đáng tin trốn tránh móc điện thoại áp bên tai.

“Anh ta nói với tôi chờ hai phút nữa rồi trả lời. Cậu chủ, cậu quyết định đi.”

Theo bản năng, Dụ Trĩ Thanh gọi vào điện thoại Trần Dữ, tiếng chuông vừa vang lên liền hoang mang hỏi: “Ban nãy chuông điện thoại không vang, sao anh biết có người điện cho anh?”

Người đàn ông bị cậu vạch trần, ngại ngùng lại xấu hồ, chỉ biết nói: “Xin lỗi cậu chủ, trên mạng nói rằng làm như vậy sẽ đẩy mạnh tiêu thụ một chút. Nếu bán không được hàng sẽ phải bồi thường tiền cho bên chủ.”

Kinh nghiệm của anh chỉ có thể gọi là đủ tư cách, không tính là xuất sắc. Cậu trải qua vụ bắt cóc hành hạ thể xác lẫn tinh thần rồi, để rồi chọn Trần Dữ từ trong đám người căn bản có thể nói hoàn toàn do cái cách đẩy mạnh tiêu thụ ngờ nghệch của anh, Dụ Trĩ Thanh có lẽ đại khái không ngờ được anh trai tốt của mình lại đặt bẫy chờ mình nhảy vào.

Bộ dáng run rẩy sợ hãi tất cả đều là giả vờ.

Hai người anh gϊếŧ hại một đứa bé mười một tuổi cũng không được, tính uy hϊếp không cao lắm.

Tuy rằng không đáng sợ, nhưng tranh đấu gia tộc quả thật không thú vị. Để giảm bớt phiền toái, cậu vẫn nên giả vờ vô hại chút đi.

Nhưng lúc Trần Dữ trông thấy Dụ Trĩ Thanh yếu ớt, nhìn cậu với gương mặt thương tiếc, Dụ Trĩ Thanh vô thức bị thu hút, cảm thấy vô cùng thú vị.

Anh thương tiếc cậu cái gì?

Sau đó không lâu, người đàn ông cẩn thận như hiến vật quý đưa cho cậu một món đồ rồi nói ra câu nói như "Đây là loại kem khá nổi tiếng, làm thủ công, ăn rất ngon", hứng thú của Dụ Trĩ Thanh đối với Trần Dữ càng nhiều.

Cậu đơn giản tìm hiểu một chút, tra được cửa hàng đầu khu Vân Xuyên với mánh lới kinh doanh khôn khéo, dựa vào thời gian Trần Dữ đem kem đến, có lẽ trời chưa sáng anh đã vội đến xếp hàng.

Giá cả cao đến quá đáng, một phần kem nhỏ đã tốn một phần mười tháng lương người đàn ông.

Mở hộp giữ nhiệt, nhìn thấy bên trong có một đống kem khác nhau, nhẩm số tiền, từ một phần mười tháng lương thoáng cái bay lên thành một phần hai tháng lương.

Nhìn gương mặt tha thiết của người đàn ông, Dụ Trĩ Thanh âm thầm cảm thấy thú vị mà cân nhắc.

Từ ngữ như "nịnh bợ" vốn dĩ có lẽ không tồn tại trong lối sống của Trần Dữ. Vậy tại sao anh phải làm một việc không thuộc bổn phận của mình, còn tốn công vô ích thế này?

Là do vẻ bề ngoài của cậu mê hoặc anh làm anh thương xót, vì vậy tìm cách chọc cậu vui vẻ, đúng lúc lại biết được cậu thích gì trong một lần vô tình nói "thích đồ ngọt" sao?

Theo bản năng, Dụ Trĩ Thanh mơ hồ không nhịn được muốn nói cho anh biết sở thích bản thân thay đổi rất nhanh, vốn đã không còn thích đồ ngọt nữa rồi.

Hơn nữa, nếu cậu thích, lúc nào cũng có thể đem phương pháp chế biến, đầu bếp và nhà máy làm kem làm lại một bản.

Nếu nghe được câu nói này có lẽ Trần Dữ sẽ lộ ra vẻ mặt tan nát cõi lòng rất đáng yêu nhỉ.

Sau đó rất nhanh lại miễn cưỡng vui vẻ sờ đầu nói xin lỗi cậu chủ, sau này sẽ mua cho cậu thứ khác?

Không biết vì sao, Dụ Trĩ Thanh cuối cùng cũng không làm vậy.

Vốn dĩ giả việc ngoan ngoãn chỉ nhằm giảm đi độ uy hϊếp của bản thân trong mắt anh cả, sau cậu lại ngoài ý muốn đổi được yêu mến của Trần Dữ. Dần dần, sự ngoài ý muốn ấy lại thành mục đích lớn nhất Dụ Trĩ Thanh giả vờ vô hại.

Hình mẫu yêu thích của Trần Dữ rất dễ đoán. Hoạt bát, đáng yêu, ngoan ngoãn, đôi lúc có thể nhõng nhẽo với người đàn ông ấy đã khiến anh vui sướиɠ đến bối rối không biết làm sao.

Cậu đối với người đàn ông luôn đứng phía sau mình nảy sinh hứng thú.

Tựa như người qua đường làm nền, anh dường như không hứng thú với cái gì. Lúc được hỏi về sở thích, anh bảo thích chơi game. Khi được hỏi lại game gì liền đáp là hợp thành đại sầu riêng. Hỏi lại thì trả lời là ninja trái cây.

Ở trong thế giới có thể đạt được thành tựu vui vẻ từ thế giới ảo, vậy mà Trần Dữ vẫn còn chơi mấy trò chơi của thế hệ trước, khi bị hỏi tới thì thẹn thùng giải thích bảo vr này nọ tiên tiến quá không quen xài, người đàn ông cứ như một món đồ cổ lâu năm không khai quật.