Chương 23: Cảm giác này gọi là gì ?

Trận chiến thứ hai tới , buổi sáng trời có lạnh , cần thanh kiếm mà tay có chút tê , trận chiến này rất quan trọng với Hạ Chỉ không phải vì nó có quy mô lớn mà bởi vì

- Công chúa , sao lần này lại tham gia vậy ?

- Đột nhiên muốn …

- Chỉ vậy ?

- Ân …

Ta không thể cãi lại công chúa đành miễn cưỡng đồng ý , nhưng mà ai sẽ bảo vệ nàng đây ? Nàng mà có chuyện gì tên Hạ Chỉ kia sẽ bóp chết ta mất , hay dùng bạo lực nhỉ ? Trực tiếp đánh ngất nàng nhốt nàng ở tướng quân phủ , nhưng vẫn là đắc tội hoặc có thể bị nàng ghi hận thì tàn đời …

- Phò mã , hình như có một đội quân đang di chuyển tới đây

- Đưa ta

Nhận lấy ống nhòm từ tay Diệp phó tướng , quả thực có một đội quân đang di chuyển tới , lần này là Khang Dụ cưỡi ngựa mặc giáp oai phong , hắn chỉ ngọn thương về phía Hạ Chỉ , cô cứ cảm giác hắn không bình thường

- Chuẩn bị , địch đang tiến quân tới chỗ chúng ta

——•—•——

Khang Dụ hết sức háo hức , hắn mong chờ được gặp vị khiến cho Tô Trạng bại trận

- Chúng ở ngay kia , tấn công

Khang Dụ hắn vung vẩy cây thương , cưỡi ngựa ung dung tiến về phía Hạ Chỉ …



- Công chúa , tên Khang Dụ kia có thực sự bình thường không vậy?

-Hửm …?

-Sao cây thương nặng đến mấy chục cân mà hắn vung vẩy được hay vậy ?

-…

Trận chiến đang cân bằng hai bên thì Chỉ phất cờ chỉ huy , đội hình lập tức thay đổi , quân ta chiếm thế thượng phong

- Haha , hay lắm Hạ tướng quân

- Ngươi là Hoàng Thái Tử của Niêm triều Đường Khang Dụ

- Là ta , ngươi là quân sư đồng thời cũng là phò mã Hạ Chỉ , bổn thế tử sẽ tha chết cho ngươi nếu ngươi quy hàng

- Ta không đầu hàng , ngươi mới là kẻ phải đầu hàng

- Ngươi được lắm , xông lên ! Tấn công bọn chúng cho cô ...

- Haaaaa…

Nhuệ khí lập tức tăng vọt chúng ngu ngốc lao lên

- Rút

- Rõoooo…

Hạ Chỉ hạ lệnh rút ,đội quân liền lùi sâu vào trong núi

- Đuổi theo

Bên lùi bên đuổi cứ thế chạy vài giờ khi tìm được điểm hợp lí , Chỉ cang chuẩn hô

- Thả …

Quân lính lập tức thả những viên đá nặng cùng pháo xuống , quân địch trở tay không kịp tổn thất nặng nề nhưng tên Khang Dụ thì lại khác , hắn phá được vòng vây trực tiếp cầm thương hướng tới Hạ Chỉ

-Ngươi , công nhận rất lợi hại

-Ngươi cũng vậy

Rẹt

Hạ Chỉ vừa nói vừa rút kiếm , cô nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn tới Khang Dụ trước mặt , quả đúng như tên hắn có dáng người cao lớn khuôn mặt có chút dữ tợn .

Hai người cứ thế lao vào tỉ thí , không biết qua bao lâu trời bắt đầu đổ mưa , lách tách từng giọt từng giọt chạm vào lưỡi kiếm của cô nghe đến lạnh , hắn lại vung vẩy cây thương thở hổn hển

-Mới đó đã mệt

-Chưa đâu

Hắn lao tới , cây thương lần này xoay một vòng trên không trung rồi từ lúc nào hắn cùng cây thương chiến hữu dữ tợn lao tới

-Trận chiến này nên kết thúc nhanh thôi …

Hạ Chỉ nói và …

Xẹt

Chỉ một nhát chém cây thương thành hai nửa và một phần vai của Khang Dụ bị thương nặng , trận chiến cứ thế yên lặng kết thúc

——•—•——

Căn phòng của đôi vợ vợ trẻ không khí có chút nặng nề

-Ta biết lỗi rồi mà

-Không

-Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà

-Ta nói ngươi phải hảo bảo vệ tốt sức khoẻ rồi mà

- Đây là ngoài ý muốn thôi mà

- Đừng nguỵ biện

Công chúa băng vết thương cho Hạ Chỉ , nói thật thì cô có chút giận con người này vì cớ gì mà không bảo vệ tốt thân thể mình chứ

- Nhàn nhi đừng giận ta nữa

Nhưng cô không hiểu vì sao , rõ ràng Hạ Chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của nàng thôi nhưng khi thấy vết thương đó trong lòng có chút xót , hay là nàng thích người này ? Không hai nữ nhân thì làm sao mà thích nhau được . Vậy cảm xúc hiện tại nên gọi là gì?

Liệu đó có thực sự là tình yêu hay đơn giản là quan tâm đến nhau như những người bạn ?

Tuyết Nhàn cô càng nghĩ càng loạn , cô kịch liệt phủ nhận chuyện đó , nhưng không thể phủ định có cảm xúc lạ đang lớn lên từng ngày … chỉ là cô chưa nhận ra cảm xúc đó là gì .

- Công chúa …

- Gì vậy ?

- Không có gì ta chỉ là thấy ngươi thất thần nên gọi thôi

- Ừm , ngươi nên nghỉ ngơi sớm

- Ân …

Tuy trả lời là vậy nhưng Hạ Chỉ cô không thể đi ngủ ngay được , còn đống việc gần xử lý gấp , ngồi vào bàn liên tục viết viết , lại còn xem hướng giải quyết hợp lý ... có chút giống lúc trước khi làm nhiệm vụ , đóng vai một nhân viên văn phòng của công ty quèn làm việc bạt mạng , nhìn những con số mà hoa cả mắt …

Dừng viết lại một chút , cô ngắm nghía cây bút được tiểu muội tặng

- Ha , không biết khi nào gặp lại muội đây

Và công chúa quay lưng lại nên không biết không thì xấu hổ chết mất bởi vì cô cũng đang mân mê cây sáo và nhớ về ai đó .

Cô làm việc đến khuya , mới mệt mỏi duỗi lưng , đột nhiên “cạch” từ khi nào mà Hạ Chỉ cô có xương yếu như vậy ? Hay là do độc ? Cũng không hẳn đi , vậy thì tại sao ? Hay là lười vận động ? Không biết nữa , buồn ngủ quá .

Nhẹ nhàng ngả lưng xuống giường yêu quý , a đau lưng quá , tên Khang Dụ khốn khϊếp , hôm nay vận động nhiều đau cơ quá , cứ rủa thầm không biết từ khi nào cô đã chìm sâu vào giấc ngủ ...

.

.

.

.

.

/ Hãy bình luận /