Chương 11: Người Ta Đã Là Người Của Ngươi Rồi

“Chỉ có một trăm đồng vàng, không đáng để ngươi bán mình, đúng không?” Kìm nén sự xúc động muốn bùng phát, Bách Lý Hồng Trang nói với giọng vững vàng.

Đế Bắc Thần thẹn thùng gật đầu: “Không! Nhân gia đã là người của ngươi, còn nói đến việc có tiền hay không làm gì? Nói về tiền sẽ khiến tình cảm bị tổn thương đó!”

Nhìn Đế Bắc Thần như vậy, sắc mặt Bách Lý Hồng Trang trở nên đờ đẫn, nàng quả thực không tài nào tưởng tượng được, đường đường là Vương gia mà lại vô sỉ như thế!

Chỉ vì một trăm đồng vàng cũng có thể đã diễn ra một tiết mục làm nũng như trẻ con. Xem ra, nàng muốn lấy được một trăm đồng vàng này là không có khả năng.

“Xem như ta xui xẻo!” Bách Lý Hồng Trang tức giận lên tiếng, lúc trước là bị khuôn mặt gia hỏa này lừa gạt!

Trong khi nói, Bách Lý Hồng Trang bế hai quả mao cầu lên đi về phía đám người bên ngoài, nàng thật sự không muốn nhiều lời với người này, nếu không nàng sợ mình không thể nào kìm nén nổi rồi lại đẩy người này xuống từ trên lầu ba!

“Cô nương, nhân gia đã là người của ngươi, tốt xấu cũng nên nói cho ta biết tên và nơi ở của ngươi chứ!” Đế Bắc Thần hô lớn phía sau.

Nghe vậy, chân của Bách Lý Hồng Trang lập tức bước nhanh hơn, tên gia hỏa này thật sự là quá mất mặt, tốt nhất vẫn không nên quen biết!

“Vô sỉ! Đây là tên gia hỏa vô sỉ nhất mà ta từng gặp mà!”

Khi đi trên đường phố, Bách Lý Hồng Trang luôn mang vẻ mặt căm giận, từ trước đến nay nàng luôn chiếm lợi của người khác, hôm nay nàng lại bị Đế Bắc Thần chiếm lợi, thật sự là đáng giận!

“Người nào đó mới càng vô sỉ hơn, nói là sẽ mang chúng ta đi ra ngoài chơi, chỉ trong chớp mắt đã biến chúng ta trở thành đệm mềm, hừ!”

“Làm đệm mềm cũng thôi đi, còn không thèm mời chúng ta ăn ngon, càng vô sỉ hơn nữa ấy! Hừ!”

Nghe sự bất mãn của hai mao cầu, Bách Lý Hồng Trang mỉm cười lúng túng, sau đó nói: "Cái này cũng không nên trách ta, vốn là muốn kiếm thêm một trăm đồng vàng để mua đồ ăn cho các ngươi, không ngờ tên kia lại quỵt nợ!”

“Hừ, ta không tin!” Tiểu Hắc hừ nói.



“Ta cũng không tin!” Tiểu Bạch phụ họa.

Thấy hai tên gia hỏa mang một bộ dạng quỷ tinh như vậy, trên khuôn mặt đẹp của Bách Lý Hồng Trang hiện lên một sự bất lực, thuận tay mua hai cái bánh bao ở bên đường đưa cho mao cầu: “Ăn đi!”

Nhìn bánh bao trước mắt, hai đôi mắt như quả nho trong nháy mắt biến thành ánh sao lấp lánh. Hai bàn tay mỏng, ngắn vươn ra từ thân thể đầy lông, lập tức bắt lấy chiếc bánh bao!

Đáy mắt Bách Lý Hồng Trang mang ý cười, hai tên gia hỏa này thật sự rất dễ lấy lòng!

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn luôn sống ở trong Thế Giới Hỗn Độn, dựa vào nguyên lực để sinh tồn, đã lâu không được ăn gì, cho nên sau khi ra ngoài thì đã hoàn toàn biến thành hai kẻ tham ăn!

Sau khi Bách Lý Hồng Trang ngây ngốc tại một góc phố không người chú ý để chờ cho hai quả mao cầu ăn bánh bao xong, lúc này mới tiếp tục đi dạo trên đường phố.

“Chủ nhân, nam nhân vô sỉ vừa rồi không hề đơn giản!”

Ngay khi Tiểu Hắc được ăn bánh bao thì sớm đã quên mất chuyện mình trở thành đệm mềm lúc trước, nghiêm túc nhìn về phía Bách Lý Hồng Trang và nói.

Bách Lý Hồng Trang nhướng lông mày lên hỏi: “Không đơn giản thế nào?”

“Tinh thần lực của tên kia rất mạnh, nếu ta đoán không sai, năng lực của hắn cũng rất mạnh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đã áp chế tu vi của hắn xuống.” Tiểu Bạch bổ sung.

Mắt phượng híp lại, đối với kết quả này Bách Lý Hồng Trang cũng không ngạc nhiên, chẳng trách tên kia rơi xuống từ lầu ba cũng không hề có chút hoảng loạn, bởi vì căn bản tên gia hỏa này không sợ!

“Tu vi bị áp chế sao?” Đôi mắt thâm sâu giống như một cái hồ sâu không đáy: “Từ khi Đế Bắc Thần xuất hiện cho đến bây giờ, ta vẫn luôn không thể nào hiểu được. Hai chân đều bị tàn tật, tu vi cũng bị áp chế, chỉ sợ là hắn có không ít bí mật.”

“Thực lực của hắn vốn mạnh bao nhiêu?” Bách Lý Hồng Trang hỏi.