Chương 12: Y Sư, Bách Lý Hồng Trang

“Rất mạnh!”

Tiểu Hắc Tiểu Bạch trăm miệng một lời trả lời khiến Bách Lý Hồng Trang càng thêm khẳng định phán đoán của mình, Đế Bắc Thần cũng lắm chỉ lớn hơn nàng ba tuổi, thực lực lại mạnh như thế, có thể thấy được thiên phú tu luyện rất cao.

Ngay cả thiên tài có tiếng của nước Phong Bác cũng không thể nào so sánh được, điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng Đế Bắc Thần không hề đơn giản!

“Thôi, tên kia thế nào cũng không còn chuyện gì liên quan tới ta, đúng không?” Bách Lý Hồng Trang nhún vai, đi vào tiệm bán thuốc.

Vạn Dược Phường, là tiệm bán thuốc lớn nhất bên trong Hoàng Thành, đầy đủ các loại dược liệu, dược liệu cơ bản cần tìm đều có thể tìm thấy tại nơi này.

Bách Lý Hồng Trang vừa mới đi vào, đã ngửi thấy được mùi hương của các dược liệu, lập tức có thể phán đoán ra đây là mùi hương của những loại dược liệu nào.

“Tụ Linh thảo, Hoạt Khí quả, Ngưng Huyết thảo…”

Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang phủ lên một nụ cười nông cạn, một loại cảm giác quen thuộc bao quanh nàng. Trước kia nàng thích nhất là nghiên cứu y thuật, hàng năm đều đắm mình trong đó, cho nên giờ phút này nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy rất quen thuộc.

Chưởng quầy Vạn Dược Phường là Quý Văn Bân đang sắp xếp lại các loại dược liệu, sau khi nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang nhắm hai mắt và chỉ dựa vào hương dược đã nói ra được tên dược liệu, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc lẫn cảm thán.

“Cô nương quả thực rất lợi hại, phán đoán về dược liệu không sai một phân nào!” Quý Văn Bân tán thưởng.

Hắn ta đã quản lý cửa tiệm bán thuốc bao nhiêu năm qua, đã tích lũy bao nhiêu tháng ngày mới luyện được bản lĩnh ngửi hương đoán tên dược liệu. Cô nương trước mắt này cùng lắm chỉ mới 15 tuổi, thế nhưng cũng có thể phán đoán ra được, điều này còn không khiến người kinh ngạc hay sao?

Bách Lý Hồng Trang hơi mỉm cười: "Chưởng quầy quá khen.”

“Không biết cô nương còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có hiểu biết về dược liệu tốt như thế?”

Quý Văn Bân tò mò đánh giá Bách Lý Hồng Trang, hắn ta luôn thiên về dược liệu, giờ phút này nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang cũng am hiểu rất sâu về dược lý thì cảm thấy như đang gặp một người bạn cũ.



Nhìn bộ dạng hưng phấn của Quý Văn Bân, Bách Lý Hồng Trang liền biết chưởng quầy này là một người có đam mê với dược lý, hỏi chuyện như thế cùng lắm cũng vì tò mò một chút mà thôi.

“Từ nhỏ ta đã nghiên cứu về dược lý, cho nên vô cùng hiểu biết những thứ này.” Bách Lý Hồng Trang nhẹ nhàng cười nói.

“Nếu nói như thế, cô nương là một vị y sư à?”

Bách Lý Hồng Trang hơi gật đầu, khẳng định suy đoán của Quý Văn Bân.

Kiếp trước, vài vị trưởng bối của nàng rất thích nghiên cứu về dược lý, cho nên cả ngày nàng cũng trà trộn ở trong dược liệu, rồi sau đó được các chư vị trưởng bối chân truyền, tuổi còn trẻ đã có thể xưng là thần y.

Đối với y thuật, nàng luôn luôn tự tin.

Trong mắt Quý Văn Bân, sự kinh ngạc cảm thán lại càng thêm sâu, cô nương này trẻ tuổi như thế cũng đã là một y sư, thành tựu trong tương lai nhất định sẽ càng không đơn giản.

“Cô nương muốn mua gì?” Thấy Bách Lý Hồng Trang xem xét trong quầy dược liệu, Quý Văn Bân lên tiếng dò hỏi: "Dược liệu trong Vạn Dược Phường của ta luôn luôn đầy đủ hết, đại đa số các loại dược liệu chỗ của ta đều có.”

Bách Lý Hồng Trang cười nhạt, nhìn tên dược liệu cùng với giá niêm yết, trong mắt lại yên lặng hiện lên sự nghi ngờ.

“Sao ta cảm thấy giá cả không được hợp lý lắm nhỉ?”

Khuôn mày đẹp nhíu lại, nhưng Bách Lý Hồng Trang vẫn không nói ra những lời nói đó. Nếu Vạn Dược Phường đã niêm yết giá rõ ràng như vậy, chắc là sẽ không sai, chẳng lẽ giá cả thị trường của dược liệu ngàn năm sau lại thay đổi so với ngàn năm trước nhiều như vậy?

Bạch Lộ thảo và Thiên Tiên tử trước kia rõ ràng là dược liệu rẻ nhất, nhưng ở chỗ này giá cả lại cao hơn gấp mười lần. Trái lại, một số dược liệu giá cả đáng ra rất cao, ở chỗ này lại rất rẻ tiền, thật là quá kỳ quái.

Đột nhiên, tầm mắt Bách Lý Hồng Trang dừng lại ở phía trên một loại dược liệu đặc biệt. Toàn thân phía trên dược liệu có màu xanh biếc, lấp lánh giống như những ngôi sao trên bầu trời, đây đúng là Tinh Linh thảo rồi!