Chương 13: Có Người Theo Dõi

“Chưởng quầy, một phần Tinh Linh thảo chỉ bán một đồng thôi sao?” Bách Lý Hồng Trang kiềm chế sự kích động trong lòng, bình tĩnh hỏi.

Quý Văn Bân gật đầu: "Đúng vậy, tinh linh thảo luôn vô dụng, mặc dù ngày thường tương đối hiếm, ta đang định lấy xuống cất đi, nếu như cô nương muốn, ta có thể tặng cho ngươi.”

Lời này vừa nói ra, Bách Lý Hồng Trang chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá bất chợt. Tinh linh thảo chính là dược liệu cần dùng để khi luyện chế rất nhiều đan dược, nếu đây là quá khứ thì nó luôn là bảo bối được đặt ở nhà đấu giá cho mọi người tranh đoạt!

Vì sao ngàn năm sau lại biến thành rác rưởi không ai cần? Thế hệ này cũng quá không biết nhìn hàng gì hết!

“Như vậy sao được? Ta đây sẽ mua chúng.” Bách Lý Hồng Trang mỉm cười: "Ngoài ra, ta còn muốn Bạch Lộ thảo, Thiên Tiên Tử…”

“Ngươi chờ một lát, ta bốc thuốc giúp ngươi.” Quý Văn Bân cười nói.

Cho đến khi ra khỏi Vạn Dược Phường, Bách Lý Hồng Trang mới tin rằng mình thật sự đã mua Tinh Linh thảo chỉ với giá một đồng bạc!

“Từ sau khi ta xuyên qua, thế giới này cũng trở nên huyền huyễn hẳn.” Bách Lý Hồng Trang âm thầm cảm khái, khóe miệng lại không ngăn được độ cong đang nhếch lên, đây thật đúng là một may mắn lớn!

Từ cuộc nói chuyện của nàng với Quý Văn Bân, nàng hiểu được ngàn năm trước kia, rất nhiều đan phương đã thất truyền, hiện tại số lượng đan dược rất ít, luyện dược sư là thân phận cực kỳ tôn quý!

Đúng là bởi vì đan phương thất truyền, Tinh Linh Thảo vốn là dược liệu trân quý một thời, giờ lại trở nên vô dụng, giá cả dược liệu cũng có thay đổi theo thời gian.

Nghĩ về điều này, tâm tình Bách Lý Hồng Trang cực kỳ tốt, những người khác không biết đan phương, nàng biết!

Bằng cách này, tất cả những dược liệu trân quý nàng cần sẽ không còn ai tranh đoạt với nàng. Điều này quả thực là đơn giản như một chiếc bánh có nhân rơi xuống từ trên trời!

“Tuy bánh có nhân ngon, nhưng cũng cần phải có tiền!” Bách Lý Hồng Trang nhăn mày lại, nàng đang muốn luyện chế một viên Tụ Nguyên Đan để đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Nàng đã mua hầu hết dược liệu nhưng còn thiếu một loại là Cốt Linh Hoa.

Giá của Cốt Linh Hoa có thể cao, hơn nữa nàng muốn mua đan lô cũng cần phải có tiền, chút tiền nàng gom góp để dành căn bản là không đủ dùng!



Cho tới nay, nàng đóng cửa ở trong Tướng Quân phủ mà không ra ngoài, tiền thưởng căn bản không đến trên tay nàng, vì thế nàng chỉ tích cóp được toàn bộ là năm đồng tiền vàng, có thể nói đã đạt tới cảnh giới nghèo rớt mồng tơi.

“Người nghèo, không đủ khả năng!”

Bách Lý Hồng Trang thở dài một hơi, việc cấp bách của nàng vẫn là kiếm thêm chút tiền, nếu không thì triển khai kế hoạch nào cũng không được.

Nói đến tiền, trong đầu Bách Lý Hồng Trang lại hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ mà vô lại kia, đường đường là Vương gia mà cũng keo kiệt như vậy. Nếu như cho nàng một trăm đồng vàng thì giờ cũng không đến mức thất vọng khốn cùng thế này!

Giành chút thời gian, nàng lại tới thợ rèn và chế tạo một số ngân châm, Bách Lý Hồng Trang đã nghèo đến nỗi không còn tiền, lập tức quay về Tướng Quân phủ.

Tuy nhiên, ngay khi nàng bước đi, mặt đẹp của Bách Lý Hồng Trang lại khẽ biến, bởi vì nàng phát hiện ra phía sau lưng có người đang theo dõi nàng!

Từ từ đẩy nhanh bước chân, Bách Lý Hồng Trang đi về phía trong hẻm nhỏ, nàng muốn nhìn xem là người nào đang theo dõi nàng!

Chuyển qua một con đường, thân thể Bách Lý Hồng Trang bỗng chốc biến mất.

"Ủa, sao không thấy người nữa?”

“Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn ở đây, đây chính là người Thái Tử điện hạ coi trọng. Nếu chúng ta mất dấu, quay về có thể sẽ rất thảm đó!”

Phía trên nóc nhà, Bách Lý Hồng Trang thờ ơ nhìn hai người phía dưới nôn nóng giống như con kiến trong lửa nóng, đáy mắt lập loè ánh sáng châm chọc.

Nàng không xa lạ gì hai người này, đúng là hạ nhân của Thái tử Hiên Viên Hoàn! Ngày xưa đều luôn nói móc và chế giễu nàng không ít!

“Bịch! Bịch!”

Cơ thể Bách Lý Hồng Trang đột nhiên nhảy xuống, chỉ nghe hai tiếng động mạnh vang lên, Chương Bình và Tống Tập đã bị nàng đánh bất tỉnh.