Chương 21: Ai Là Nương Tử Của Ngươi?

“Gấp cái gì, chủ nhân chắc chắn sẽ có cách.” Tiểu Bạch đáp.

Bách Lý Hồng Trang mỉm cười sờ sờ đầu Tiểu Bạch: “Vẫn là Tiểu Bạch thông minh!”

“Chủ nhân có cách gì?”

Tiểu Hắc tò mò tiến đến trước mặt Bách Lý Hồng Trang, vẻ mặt chờ mong.

Bách Lý Hồng Trang mỉm cười bí ẩn: "Lần này, chúng ta sẽ dựa vào sự giúp đỡ của Hiên Viên Hoàn.”

Tiểu Hắc ngơ ngẩn, đôi mắt tròn lấp lánh đầy ngạc nhiên: "Tên Thái tử ngu ngốc kia? Hắn ta giúp gì được cho chúng ta?”

“Đúng vậy.” Bách Lý Hồng Trang cười thâm ý: "Tin tức hẳn là đã được truyền đến trong cung.”

Hai mao cầu nghi ngờ nhìn Bách Lý Hồng Trang tươi cười, chúng nó thật sự không hiểu rõ ý của chủ nhân muốn nói gì.

“Nương tử, sao không nói một tiếng đã bỏ đi, khiến ta phải tìm khắp nơi.”

Giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc mang theo oán trách cùng với ý cười làm gián đoạn suy nghĩ của Bách Lý Hồng Trang.

Nghe giọng nói vô sỉ mà quen thuộc này, sắc mặt Bách Lý Hồng Trang khẽ biến, vừa quay đầu thì quả nhiên nhìn thấy Đế Bắc Thần.



“Ai là nương tử của ngươi?”

Bách Lý Hồng Trang nhướng mày, mắt phượng trong suốt sáng ngời híp lại, lấp lánh.

Người này đã chơi xấu quỵt nợ một lần cũng bỏ không tính, lúc này còn dám mở miệng lợi dụng nàng!

Sắc mặt Đế Bắc Thần vô tội, chớp chớp đôi mắt sáng ngời: "Nương tử, nhân gia đã là người của ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn chịu trách nhiệm hay sao?”

“Ta đồng ý với ngươi khi nào?”

Bách Lý Hồng Trang bất lực, nàng thật sự không ngờ, đường đường là Thần Vương gia thế nhưng lại là một gia hỏa mặt dày không biết xấu hổ như thế, quả thực đã lãng phí một gương mặt anh khí vô song!

“Đó là một ngày nắng đẹp…”

“Nói trọng điểm!”

“Ngươi làm trò cứu ta trước mặt nhiều người như vậy, tất nhiên là ta muốn lấy thân báo đáp rồi.” Đế Bắc Thần mang vẻ mặt nghiêm túc: "Ta cũng không phải là loại người nhận ân không báo.”

Hắc Mộc nhìn thấy thiếu chủ nhà mình luôn luôn thông minh sáng dạ, bây giờ bỗng nhiên biến thành một kẻ vô lại đầu đến cuối, trong mắt cũng đầy ngạc nhiên.

Xem ra, thiếu chủ đối xử với vị cô nương Bách Lý Hồng Trang này rất khác biệt.

Bách Lý Hồng Trang đỡ trán: "Nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, vậy mời ngươi không cần xuất hiện ở trước mặt ta, ta cảm ơn ngươi.”



Nàng thật sự rất phục người này, một khuôn mặt hoàn hảo như vậy, mặc dù mang vẻ vô lại nhưng vẫn tràn ngập mị lực không thể nào cưỡng nổi.

Chẳng qua, nàng biết Đế Bắc Thần không hề đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy, tốt hơn là nên tránh chọc tới hắn.

Tuy nhiên, Đế Bắc Thần giống như không nghe được lời Bách Lý Hồng Trang nói, ngược lại còn nói: “Nương tử, không ngờ ngươi biết y thuật đó.”

Khi Đế Bắc Thần xem xét y quán, Bách Lý Hồng Trang trợn trắng đôi mắt, nàng thật sự không biết vì sao gia hỏa này lại ăn vạ nàng.

“Nhưng công việc kinh doanh thoạt nhìn không được tốt lắm, có cần ta hỗ trợ hay không?”

Nghe được lời này, Bách Lý Hồng Trang liếc mắt nhìn Đế Bắc Thần một cái, nàng luôn cảm thấy với tính tình vô lại của người này, hơn phân nửa sẽ không lòng tốt như vậy.

“Ngươi có thể giúp ta cái gì?” Bách Lý Hồng Trang hỏi: "Ngươi cứ đưa cho ta một trăm đồng vàng lần trước thiếu ta, như vậy đã là một sự giúp đỡ lớn đối với ta.”

“Nói về tiền sẽ tổn thương tình cảm của ta, với mối quan hệ của chúng ta, có thể xem nhẹ chút tiền ấy.”

Khóe miệng Đế Bắc Thần nở một nụ cười quyến rũ, phảng phất như một làn gió tươi mát thổi qua, khiến người ta thư thái.

Đương nhiên, đó chỉ là ý tưởng của người khác, Bách Lý Hồng Trang chỉ cảm thấy đức tính vô lại của người này đã khắc sâu đến tận xương tủy.

“Giữa chúng ta, tuy rằng không thể nói đến tiền, nhưng ta có thể giúp ngươi mời chào khách nhân!” Đế Bắc Thần cười nói.