Chương 22: Sát Khí Chợt Lóe Rồi Biến Mất

Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang hơi cô đọng lại. Thật ra nàng có một chút tò mò đối với Đế Bắc Thần, không thể không nói: “Ngươi làm thế nào để giúp ta mời chào người bệnh?”

Tuy rằng nàng đã nghĩ kỹ về biện pháp khai hỏa thanh danh Thần Y Phường, nhưng đồng thời nàng cũng không ngại lấy ý tưởng của Đế Bắc Thần như một phương pháp dự phòng.

Đáy mắt Đế Bắc Thần hiện lên ý cười: "Điều đó không phải rất đơn giản sao? Chẳng phải người bệnh đang ở trước mắt ngươi sao?”

Bách Lý Hồng Trang nhìn lướt qua Thần Y Phường, cuối cùng dán chặt tầm mắt ở trên người Đế Bắc Thần: "Ngươi?”

Đế Bắc Thần nghiêm túc gật đầu, cười ưu nhã: "Đương nhiên, ta không phải là người bệnh có sẵn sao? Nếu ngươi có thể chữa khỏi tật chân của ta, thù lao gì ta cũng có thể cho ngươi.”

Vẻ mặt Hắc Mộc căng thẳng, không phải thiếu chủ thật sự tính để Bách Lí cô nương chẩn trị tật ở chân chứ?

Phải biết rằng, thiếu chủ cũng không phải là người thường, ngay cả Phong thần y cũng bó tay bất lực hết cách, sao Bách Lí cô nương có thể chẩn trị được?

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh và thờ ơ của Đế Bắc Thần, Bách Lý Hồng Trang lập tức hiểu rõ, người trước mắt căn bản không tin vào y thuật của nàng. Nói cách khác, hắn cũng không tin rằng nàng sẽ có y thuật gì cao siêu.

“Dù sao cũng không có khách nhân khác, ta sẽ tới giúp ngươi xem chân bị tật này một cái.”

Mặt đẹp hiện lên sự tự tin. Khuôn mặt vốn thanh lệ thoát tục trong phút chốc tươi sáng động lòng người, phảng phất như hoa trà xinh đẹp tươi mát.

Vừa dứt lời, Bách Lý Hồng Trang cũng không lãng phí thời gian, lập tức nắm tay Đế Bắc Thần chuẩn bị bắt mạch.

Tuy nhiên, nàng chỉ vừa mới chạm đến tay Đế Bắc Thần thì phát hiện tay hắn là một mảnh băng hàn, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của nàng.

Nơi sâu thẳm trong đáy mắt Đế Bắc Thần loé lên một tia ánh sáng từ bóng, tầm mắt dừng ở trên mặt Bách Lý Hồng Trang.

Khi nắm tay Đế Bắc Thần, sự trêu đùa trên khuôn mặt Bách Lý Hồng Trang đã biến mất. Nàng có một dự cảm, tật ở chân Đế Bắc Thần không phải là tàn phế tầm thường, mà là do một nguyên nhân khác tạo nên.

“Vương gia, chuyện này…”



Sắc mặt Hắc Mộc khẩn trương, thân phận thiếu chủ không đơn giản, tất nhiên thân thể không phải là thứ người bình thường có thể chạm vào.

Nếu như Bách Lý Hồng Trang là gian tế do đối phương phái ra, như vậy chẳng phải là thiếu chủ đã lâm vào trong nguy hiểm sao?

Đế Bắc Thần hơi xua tay, khuôn mặt tuấn tú vẫn mang một nụ cười mị hoặc nhân tâm: "Ta cũng muốn chứng kiến kiến thức y thuật của nương tử ta một chút.”

Bách Lý Hồng Trang nhạy bén phát hiện ra một tia sát ý chợt loé lên rồi biến mất trong ánh mắt của Hắc Mộc. Nàng đã từng trải qua rất nhiều lần chiến đấu nên mẫn cảm với sát ý nhất.

Mặc dù Hắc Mộc đã nhanh chóng che giấu nó, nhưng nàng vẫn có thể phát hiện ra.

Đế Bắc Thần này quả nhiên không đơn giản!

Đối với danh tính của gia hỏa này, chỉ sợ cũng chưa chắc là sự thật. Bí mật trên người nam nhân này chỉ e cũng không ít hơn so với mình!

Bàn tay trơn mềm trắng nõn khi nắm cổ tay Đế Bắc Thần, từ lòng bàn tay to rộng mà thô ráp kia, Bách Lý Hồng Trang có thể lập tức phán đoán ra, đây là một bàn tay cầm kiếm nhiều năm, nếu không sẽ không có nhiều vết chai như vậy.

Bởi vậy, ít nhất có thể kết luận thực lực Đế Bắc Thần không hề yếu. Phàm là người tu luyện khắc khổ, thực lực sẽ rất khá, huống chi Đế Bắc Thần không phải người thường.

Thời điểm khi Bách Lý Hồng Trang đánh giá Đế Bắc Thần, đồng thời Đế Bắc Thần cũng đã đánh giá Bách Lý Hồng Trang.

Theo như hắn biết, tiểu thư Tướng quân phủ luôn không được người ta sủng ái.

Lúc năm tuổi bị kiểm tra ra không thể nào tu luyện, sau đó lập tức bị mọi người phỉ nhổ. Một nữ tử thân là tiểu thư khuê các, sao lại biết y thuật?

Chẳng lẽ Bách Lý Hồng Trang vẫn luôn ẩn nhẫn học tập tu luyện, cũng giống như mình, đều luôn bị người quản chế nên không thể không nhẫn?

Hắn đã đến nước Phong Bác khoảng ba năm nay, Bách Lý Hồng Trang chưa bao giờ lọt vào tầm quan sát của hắn. Tuy nhiên, hôm nay hắn lại cảm thấy thân phận Bách Lý Hồng Trang cũng không hề đơn giản, ít nhất sau lưng còn có cao nhân chỉ điểm.