Chương 39: Từ Chối

Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện với nhau, một giọng nói trầm thấp từ ái truyền tới: "Hồng Trang cô nương”

Bách Lý Hồng Trang nhìn lên đã thấy Ninh Hoành Trung mặt đầy tươi cười, lập tức đi ra, chắp tay nói: “Ninh thái y, sao ngươi lại tự mình tới đây?”

“Nhờ phúc của Hồng Trang cô nương, bệnh của Thái Tử đã hoàn toàn khỏi hẳn.”

Ninh Hoành Trung vung tay lên, người hầu phía sau lập tức lấy ra một bọc màu đỏ đưa cho Ninh Hoành Trung: "Hôm nay ta tới đây để đưa tiền thưởng.”

Bách Lý Hồng Trang tiếp nhận túi Càn Khôn, nàng vốn đang nghĩ sau khi nhận được tiền thưởng sẽ mua một cái túi Càn Khôn trước, không ngớ nó đột nhiên tới tay.

Túi Càn Khôn, mặt ngoài thoạt nhìn chỉ là túi tiền nhỏ, nhưng lại tạo một không gian rất lớn bên trong.

Có túi Càn Khôn, đi ra ngoài sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng giá cũng không hề rẻ, bá tánh tầm thường căn bản không có khả năng chi trả.

“Ta cũng đặt mười vạn đồng vàng mà Bàng Đường Bình thiếu ngươi ở bên trong, tổng cộng hai mươi vạn đồng vàng.”

“Đa tạ Ninh thái y.” Bách Lý Hồng Trang cảm tạ.

Quý Văn Bân bên cạnh nhìn cảnh này cũng cảm khái không thôi, hai mươi vạn đồng vàng, đó chính là tiền tài mà bao nhiêu người cả đời đều không thể có được.



“Ninh cô nương, Hoàng Thượng vô cùng khen ngợi ngươi, cố ý phái ta tới thăm, hỏi ngươi có ý định tiến cung trở thành thái y hay không?.” Ninh Hoành Trung dò hỏi: "Ta đảm bảo, chỉ cần ngươi tới Thái Y Viện, khi ngươi làm việc bọn ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.”

Một nhân tài như vậy, nếu có thể mời chào gia nhập vào Thái Y Viện bọn họ, vậy thì thực lực của Thái Y Viện có thể mạnh lên rất nhiều!

Quý Văn Bân giật mình, Thái Y Viện, đó chính là nơi rất nhiều y sư muốn tiến vào mà không thể được.

Với y thuật của Bách Lý Hồng Trang, sau khi tiến vào Thái Y Viện, thì đời này nhất định là vinh hoa phú quý.

Những bệnh nhân khác cũng cảm thấy hâm mộ nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng. Một khi Bách Lý Hồng Trang vào Thái Y Viện, bọn họ sẽ mất cơ hội cầu khám.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán, Bách Lý Hồng Trang nói lời dịu dàng xin miễn.

“Đa tạ Hoàng Thượng khen thưởng cùng với ý tốt của Ninh thái y, nhưng ta không có ý định tiến vào Thái Y Viện.”

Nghe Bách Lý Hồng Trang trả lời, Ninh Hoành Trung hơi giật mình: "Hồng Trang cô nương, vì sao vậy?”

“Ở trong cung không thể tiêu dao tự tại giống như ngoài cung, ta chỉ muốn kinh doanh Thần Y Phường thật tốt mà thôi.” Bách Lý Hồng Trang đáp.

Nàng không có bất cứ ấn tượng gì đối với Hoàng cung, cho dù là Hoàng Thượng hay là Hiên Viên Hoàn, nàng đều cực kỳ chán ghét, càng đừng nói tới phải làm việc cho bọn họ.



“Hồng Trang cô nương, với y thuật của ngươi, làm một y sư ở chỗ này, vậy thì quá lãng phí.”

Ninh Hoành Trung hiển nhiên không muốn buông tha một nhân tài tốt như vậy, cho nên cố gắng thuyết phục.

Bách Lý Hồng Trang khẽ lắc đầu: "Ninh thái y, đa tạ ngươi đã xem trọng ta, tuy nhiên, ta không muốn, thật sự xin lỗi.”

Thấy Bách Lý Hồng Trang ý chí kiên quyết như thế, Ninh Hoành Trung khẽ thở dài: "Vậy được rồi, nếu như ngươi có ý gia nhập Thái Y Viện, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”

“Đa tạ.”

Chờ sau khi Ninh Hoành Trung rời khỏi, Quý Văn Bân lúc này mới nghi ngờ hỏi: “Hồng Trang cô nương, gia nhập Thái Y Viện có thể tốt hơn rất nhiều so với mở một y quán bên ngoài, sao ngươi lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy?”

“Quý đại ca, thật không dám giấu diếm, mở y quán chỉ là nghề phụ của ta mà thôi.” Bách Lý Hồng Trang cười giải thích.

“Nghề phụ?” Quý Văn Bân không rõ nguyên do: "Vậy công việc chính của ngươi là gì?”

“Tu luyện!” Bách Lý Hồng Trang trả lời theo lý thường: "Ta là một tu luyện giả.”

Quý Văn Bân há to miệng, ngơ ngác nhìn Bách Lý Hồng Trang, nhưng lại không biết nên nói cái gì.